THỨ BẨY, NGÀY 23 THÁNG 11 NĂM 2024 12:45

Trang thơ

 

Chuyện xảy ra ở mùa thu

Chuyện xảy ra ở mùa thu

Từ những ngày rất cũ

Em không gom lá vàng lấp đầy những lầm lũi

không đếm những tiếng cười rớt lại sau lưng.

Tự khép lại mùa yêu

Bằng những cánh diều

Thả vào hư không...

Chuyện xảy ra ở mùa thu anh còn có mong

Còn níu giữ như anh từng hứa

Lời nói như ngọn lửa

Đốt cháy khát khao em

Để Mùa Thu đi qua thật êm

Không dấu vết, không hình hài... ngày tháng

Cho em ngỡ ngàng - choáng váng

Định yêu thu thì thu đã cũ mèm

Anh và thu và lời hứa êm đềm

Như trẻ nhỏ chơi trò hàng xén

Có bán, có mua nhưng rồi lại lén

Lấy hết về làm vốn cho lần sau

Chuyện xảy ra ở Mùa Thu nào dễ quên mau?

Như vết xước

Vẫn âm thầm rỉ máu

Em đã học được cách yêu ngay từ lần láu táu

Vội để thu nhuộm vàng mộng ước tinh khôi!

                                                      Nguyễn Thị Triều Trang

***

Bất ngờ anh và em

Anh đến bên em bất ngờ quen lạ

Bến sông khờ nũng nịu làm thinh

Dập dềnh trôi thăm thẳm lục bình

Nghe say đắm của thời xa vắng

Anh đến bên em ráng chiều đỏ lặng

Khúc hoàng hôn bỏ lại. Ngẩn ngơ...

Mặc ẩn chìm lòng sông bão nổi

Em hồn nhiên yêu... như chưa được bao giờ!

Anh đến bên em gió nồng nàn hơi thở

Ngan ngát hương sau mái tóc bồng bềnh

Lá bàng tỏa tìm sương ngai ngái

Tiếng vọng cuộc đời em gửi lại... thành thơ

Anh đến bên em vá điều vụn vỡ

Phố nghiêng lòng buông khẽ đong đưa

Cái lạnh thoảng qua rụng xuống mi hờ

Em giật mình... ngày và đêm: vạt nhớ !!!

                                                                              Hà Kim Phượng

***

Miền ký ức

Anh có về miền ký ức cùng em

Nơi đồng cỏ trước nhà chao chát nắng

Cây sầu đâu nghiêng nghiêng mời gọi

Thoang thoảng trong vườn hoa mận ngát hương đưa

Anh có về miền ký ức cùng em

Nơi những cơn mưa gọi chiều nhanh đến

Dấu thời gian in trên từng chiếc lá

Em níu giữ trong tay mùa vội vã

Dành cho nhau tất cả những tháng ngày

Anh có về miền ký ức cùng em

Bông mận trắng thả hương vào thương nhớ

tình yêu tưởng chừng như đã cũ

Có một chiều cùng tiếng dế lại ngân nga.

                                       Châu Trường Thanh

***

Tháng tư xanh

Không định viết

Mà tháng tư đã viết

Hoa bằng lăng

Nắn nót tím lên trời

Sài gòn nắng

Cháy hết mình hoa điệp

Bước chân giờ quen lạ - cả mình thôi

Như định mệnh giữa cuồng trôi mê mải

Ta nơi nào cũng gặp một tháng tư

Phía đầu hạ xôn xao vòm lá nhớ

Phía chói chang giây phút ấy ngây khờ

Sao lại trách nơi bời bời gió thổi

Sao lại mong nơi hờ hững nụ cười

Có khi nào dòng sông quên chảy

Lá quên vàng để có một sắc tươi?

Không định nhớ

Mà tháng tư đã nhắc

Em dỗi hờn

Khờ khạo

Tháng tư xanh...

***

Bỗng gió một vòng tay

Rồi tất cả sẽ tan như màu khói

Mưa qua em thành vệt nhỏ cầu vồng

Môi cỏ biếc gọi bời bời ký ức

Lối em về thoáng chốc có anh không

Rồi năm tháng sẽ xóa nhòa cổ tích

Bãi sông xa bờ cải nắng mơ vàng

Bằng lăng tím thức cồn cào sắc nhớ

Chiều vắng chiều bỗng gió một vòng tay

Rồi gần gụi sẽ thành ra xa lắc

Ta lạc nhau ngay cả phút giây tìm

Sông uống đẫm đời sông chưa hết khát

Sau tận cùng nỗi nhớ, tận cùng quên...                                   

                                                Huệ Triệu

***

Chị tôi

Chị tôi tuổi đôi mươi

Bên cánh rừng mắc võng

Đung đưa thời con gái

Qua hết cuộc chiến tranh

Mái tóc ngày xanh

Gửi bên sườn núi...

Chị tôi tuổi đôi mươi

Có một lần rất vội

Giữa hai cuộc hành quân

Môi chạm khẽ bờ môi, hẹn ngày thắng trận

Chị tôi giờ hai bận

Sớm tối đi về

Bóng ngả dài triền đê

Giữa bộn bề tiếng trẻ

Ngày chị đi làm mẹ

Đêm trở về nằm nhớ cánh rừng xưa

Chiếc võng đung đưa

Mái tóc thời con gái

Và trong những giấc mơ ấy

Có giấc mơ ... trở thành đàn bà

Trên chiếc giường đơn ướt mèm giấc ngủ

Chị tôi

***

Đôi bờ

Anh trách em: Ở làm chi bên kia bờ sông Tiền

Cho nỗi nhớ dài như con sóng

Anh nắng hạ mưa đông nại đò giang cách trở

Em ngày giêng hai ngồi đợi bến sông chiều

Đo thử sóng dài bao nhiêu

Để ước chừng nỗi nhớ

Ước chừng giữa muôn trùng sóng vỗ

Có ngọn sóng nào xô ta vào nhau

Đôi bờ khuất sau một dãy cù lao

Con sóng gãy làm đôi, con sóng dài không hết

Nên anh cứ trách

Nỗi đò giang

Khi những sợi dây văng ngạo nghễ đưa tay níu trời về với nước

Em bồi hồi không biết giấu nỗi lòng vào đâu

Tháng bảy mưa ngâu

Em ra ngồi đếm sóng

Đếm những chuyến phà, ước lượng tháng năm

Cầu xây xong, anh, không thấy về thăm

Em mới biết

Đôi bờ cách nhau tám ngàn ba trăm ba mốt mét

Bằng chiều dài con sóng

Xa quá một tầm tay

                          NGÔ THỊ THU VÂN

CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày
Mất ngủ và thuốc Đông y: Vì sao niềm tin bị lung lay?

Mất ngủ và thuốc Đông y: Vì sao niềm tin bị lung lay?

Trong nhiều thế kỷ, Đông y đã là một phần quan trọng trong y học và văn hóa của nhiều nước châu Á, đặc biệt là Trung Quốc và Việt Nam. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại ngày nay, niềm tin...
5 tháng trước
Tin nên đọc
Báo dân sinh
Báo dân sinh
Báo dân sinh