THỨ BẨY, NGÀY 23 THÁNG 11 NĂM 2024 01:13

Trang thơ về mùa xuân

--------

NGUYỄN THÀNH PHONG 

Theo ta... 

Đi qua ngang dọc đường rừng

Xước mặt vì mấy cành gai

Vẫn thấy ánh ỏi hoa vàng

Bên ta tươi màu theo mãi

 

Xuôi theo những triền thác suối

Va phải nhiều ghềnh đá sâu

Vẫn êm một bờ rêu mượt

Ta nằm nghỉ lúc vai đau

 

Bao nhiêu tị hiềm lắt léo

Ngôn từ như khói như roi

Vẫn tin một bờ vai chạm

Bàn tay ấm áp không lời

 

Dù bao sấp ngửa mặt người

Vẫn chiều bạn hiền đắm đuối

Em thường khẽ khàng ở bên

Nhắc anh chặng đường sẽ tới

 

Một hạ nắng lửa qua nhanh

Đã kịp vàng thu phấp phới

Hết đông hoang tàn rét buốt

Xuân đang nhú màu lá mới...

                                         12/2015

 

-----

Vương Thừa Bình  

Vui với con 2015 

Gã muốn lắm, muốn làm nên tích sự

Với sân chơi phải minh bạch, công bằng

Không chịu vừa nam mô vừa xơi thịt chó

Gã cùng đường, đành nối chí... Ma-gien-lăng. (1)

Mười lăm năm, cái thế kỷ 21 này của gã

Có sung túc hơn chăng? Mà sao khó thảnh thơi

Đã đẩy gã lên “thuyền viễn xứ”

Em trước anh sau, cùng nhắm một phương trời.

La bàn internet hôm nay đưa gã từ sơ khai đi tìm hiện đại

Tìm nơi văn minh là phúc lợi của cộng đồng

Nơi ít nhất cũng an lành lỗ mũi

Miếng uống miếng ăn vào miệng khỏi phập phồng.

Nơi tay làm hàm nhai, có chí luyện nghề lo chi nghèo khó

Có lòng nhân, cứ rộng mở với đời

Bàn chân gã to bè cỡ 45, 46

Sang bên kia chắc giày hợp chân rồi!

“Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả

Anh hùng hào kiệt có hơn ai?” (2)

Chẳng mong gã lánh tìm nơi bằng phẳng

Nhưng chông gai gặp cho đáng chông gai.

Mẹ gã đã tàn phai nhan sắc

Xa các con, lại khỏe khoắn lạ thường

Thuyền viễn xứ bây giờ - tàu bay tám tiếng

Nhờ webcam mà giáp mặt yêu thương.

Phần còn lại của thế kỷ 21

“Chắc thảnh thơi sung túc hơn nhiều”

Cha gã vững tin mình đoán trúng

Lại dõi bước đường con cái để… vui theo.

(1)  Ferdinand Magellan, nhà thám hiểm hàng hải

gốc Bồ Đào Nha, đầu thế kỷ 16.

(2)  Thơ cụ Phan Bội Châu.

-----

Lê Quang 

Trò chuyện với anh Bờm 

Đêm qua tôi gặp anh Bờm

Như gặp lại người làng anh vập vồ, thân thiện

Trên môi vẫn nụ cười

Dân dã và sâu lắng

Nụ cười  làm nghiêng ngả

Bao người

Bao đời

 

Tỉnh giấc rồi

Văng vẳng tiếng anh Bờm

Tuổi tớ ngót vài trăm

Sao đời nọ tiếp đời kia cứ giễu là thằng?

Tôi cung kính thưa rằng

Anh mãi là chàng trai mười bảy

Mãi hồn nhiên, mộc mạc, trẻ trung

Thành tượng đài cho muôn đời chiêm nghiệm

Chỉ xót cho em thôi, tóc sương khói mịt mùng

Vẫn còn lắm dại khờ, u tối

Tài mọn, đức hèn, đời như con rối

Vẫn chạy theo cái bong bóng chức - tiền

Để đạt được phải lừa thầy , phản bạn

Luồn cúi để ăn trên, chen ngang ngồi trốc

Mặc ai khinh,

Mặc ai chửi,

Mặc ai cười

 

Thằng Bờm !. Anh Bờm ơi

Trót đời rồi

Em ước được như anh

Sống vô tư, sòng phẳng

 Với đời

Với người 

-----

Nguyễn Thanh Bình  

Hương cải 

Cải dát vàng phủ kín một triền quê

Có một khúc du ca vương vào từng bông cải

Quờ tay mình hái

Bông cải mảnh gầy vàng rực ở trên tay

Đặt khát khao mê say

cho vòng tay

ghì siết

Mải miết

Quên cả thời gian..

Có sắc nắng vàng ôm trọn cả không gian

nồng nàn hương cải

Bản nhạc không lời trao nhau vút lên rồi

ngân vang mãi

Lặn vào đáy mắt nhau

Hơi thở dập dồn như phấp phỏm trút lo âu

Nung khát khao rân ran nóng từng tia huyết quản

Cùng nhau uống cạn

Bản du ca ướp hương cải, hương đời

Uống cạn ngọn lửa lòng bỏng rát ở trên môi

Để rồi

cháy khát

Một đời

Không quên..!

-----

Nguyễn Kim Tuấn 

Tình xưa 

Trong mơ hồ chia xa

Nhiều lần em đã hỏi

Yêu em nhiều không anh?

Chỉ cười anh không nói!Yêu anh nhiều không em?

Vô tình anh chợt hỏi

Gật đầu em khẽ nói

Yêu bằng cả con tim

Anh nói về tình yêu

Bằng những lời to tát

Em sống cho tình yêu

Nhận về mình chua chát!        

Có khi em cuồng giận

Trút hờn lên tình yêu

Chỉ vì anh không nói

Yêu em nhiều hay không

Giữa bể đời mênh mông

Ai nói lời ngon ngọt

Ai nhận về chua xót

Từ niềm tin thơ ngây

          Chỉ đến lúc chia tay

Khi có tình yêu mới

Sẽ có người phải nói

Không ai bằng người xưa!

-----

Lương Định  

Hoa tỏa hương men tình

 

 

Phụ nữ sinh ra đã là một bông hoa

Cứ dìu dịu tỏa hương, cứ mong manh hương sắc

Tất thảy đàn ông

Nhè nhẹ nâng niu

Hoa đồng nội, hay kiêu sa đài các    

Một lần nở trong đời

Chầm chậm nào hoa ơi!

Xin trời mãi ban mai

Xin đời đừng giông bão

Hoa tỏa hương men tình         

Được trọn vẹn nhận về

Được tột cùng dâng hiến         

Đất - Trời hòa Âm - Dương

                                 *Sài Gòn 20/10/2015

CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày
Mất ngủ và thuốc Đông y: Vì sao niềm tin bị lung lay?

Mất ngủ và thuốc Đông y: Vì sao niềm tin bị lung lay?

Trong nhiều thế kỷ, Đông y đã là một phần quan trọng trong y học và văn hóa của nhiều nước châu Á, đặc biệt là Trung Quốc và Việt Nam. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại ngày nay, niềm tin...
5 tháng trước
Tin nên đọc
Báo dân sinh
Báo dân sinh
Báo dân sinh