Tình tiết mới nhất vụ đặt camera quay cảnh chồng “ân ái” với con riêng của vợ
- Pháp luật
- 02:24 - 15/09/2016
Bị cáo Trần Thanh Phương tại tòa.
Đặt camera quay cảnh chồng “ân ái” với con riêng của mình
Bị cáo trong vụ án này là Trần Thanh Phương (54 tuổi, trú 48C Nguyễn Thị Minh Khai, hiện ở 379 Lê Hồng Phong, TP Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa) với cáo buộc đã phạm hai tội hiếp dâm và giao cấu với trẻ em. Còn bị hại trong vụ án là cháu V.A.D hiện đang là học sinh lớp 10.
Hồ sơ vụ án thể hiện, Phương và chị L.T.B đăng ký kết hôn năm 2011 và sinh sống tại đường Lê Hồng Phong, TP Nha Trang. Chị B. có con riêng tên V.A.D (sinh ngày 17/9/2000) ở cùng chị B. và Phương. Từ khoảng tháng 5/2012, đến tháng 11/2012, chị B. vào TP Hồ Chí Minh học nghề kỹ thuật làm móng. Trong thời gan này, giữa Phương và cháu D. có sự gần gủi và tự nguyện giao cấu với nhau nhiều lần, bắt đầu từ khoảng đầu tháng 10/2012, tại nhà ở Lê Hồng Phong. Sau khi chị B. đi học về lại nhà (tháng 11/2012), Phương và cháu D. vẫn tiếp tục lén lút quan hệ giao cấu với nhau nhiều lần. Nghi ngờ mối quan hệ không bình thường giữa Phương và cháu D. nên chị B. đã đặt thiết bị camera quay theo dõi tự động phát hiện Phương và cháu D. có quan hệ giao cấu với nhau tại phòng ngủ của Phương vào trưa ngày 4/8/2014. Chị B. đã sao chép dữ liệu ra USB rồi đến cơ quan Công an tố cáo hành vi phạm tội của Phương.
Theo Viện KSND hành vi của Phương khi xâm hại con riêng của vợ trong một thời gian dài đã phạm vào hai tội. Từ tháng 10/2012 đến trước ngày 17/9/2013, cháu D. chưa đủ 13 tuổi nên hành vi của Phương phạm vào tội “hiếp dâm trẻ em”. Còn từ sau ngày 17/9/2013 đến khi bị phát hiện (4/8/2014), hành vi phạm tội của Phương là “giao cấu với trẻ em”.
Đầu tháng 12/2015, TAND tỉnh Khánh Hòa mở phiên tòa đưa vụ án ra xét xử. Sau 2 ngày xét xử, sáng ngày 4/12/2015, Tòa đã quyết định hoàn trả hồ sơ cho Viện KSND để điều tra bổ sung làm rõ về lời khai của bị cáo và người bị hại, theo yêu cầu của vị đại diện Viện KSND giữ quyền công tố tại phiên tòa. Vì xét thấy lời khai tại phiên tòa, người bị hại và đại diện hợp pháp của bị hại có nhiều tình tiết mới, mâu thuẫn với hồ sơ điều tra; lời khai của người bị hại và bị cáo mâu thuẫn với nhau về thời gian thực hiện hành vi (bị hại khai năm 2011, bị cáo khai đầu năm 2014), cũng như lời khai của bị cáo tại phiên tòa khác với những lời khai trước đó tại cơ quan điều tra, nên không thể xác định được bị cáo phạm tội gì một hay hai tội. Và điều đáng nói là khi ra tòa gã “yêu râu xanh” này lại đỗ lỗi hết cho cô bé con gái của vợ “dụ dỗ” làm mình sa ngã, chứ gã không hề cưỡng hiếp hay ép buộc, mà do cô bé tự nguyện.
Đỗ tội cho con của vợ... dụ dỗ!?
Tại phiên tòa sơ thẩm lần 1, sau khi nghe vị công tố công bố cáo trạng. Phương phản cung cho rằng mình chỉ phạm một tội “giao cấu với trẻ em”, chứ không phạm tội “hiếp dâm trẻ em” như cáo trạng truy tố và đỗ lỗi cho cô bé 12 tuổi dụ dỗ mình... sa ngã. Phương khai, lần quan hệ tình dục lần đầu tiên với cháu D. là khoảng tháng 6, tháng 7/2014, chứ không phải năm 2012, như kết luận của cơ quan điều tra và nại rằng, cuối tháng 7/2015, cơ quan điều tra có đưa cho bị cáo một tờ giấy trắng không có ghi gì bảo ký vào để kết thúc điều tra, không biết sau đó cơ quan đều tra ghi gì vào đó, và cơ quan điều tra đọc cho bị cáo viết chứ bị cáo không khai như vậy. Tòa cắt, bị cáo nói không bị ép cung, bức cung, làm sao cơ quan điều tra biết được hành vi, việc làm của bị cáo như thế nào mà đọc cho bị cáo ghi, thì Phương nói không ép cung, bức cung nhưng có những câu hỏi như khẳng định.
Cũng theo lời khai của “yêu râu xanh” thì hắn vào TP Hồ Chí Minh làm ăn và quen chị B. vào năm 2010, sau đó mua nhà đưa chị B. và con gái về Nha Trang sinh sống và kết hôn vào năm 2011, cháu bé rất quý hắn, hai người rất là tâm đầu ý hợp. Năm 2012, chị B. đi học làm móng ở Sài Gòn, một tháng có khi về một hoặc hai lần, cháu bé ở nhà một mình với hắn, hai “cha con” mặc dù ở 2 phòng khác nhau, nhưng cháu D. thường hay qua phòng đùa giỡn với hắn. Việc cơm nước hàng ngày cho cháu D. đều do một tay hắn đảm trách. Trong quá trình chăm sóc cháu D., theo hắn khai thì hắn không có ý định sai trái, làm tổn thương, hay muốn xâm hại gì đến cháu D. nhưng cháu D. cứ chạy sang phòng ngồi lên đùi hắn giỡn, cắn, ôm hôn, và... sờ vào những vùng nhạy cảm của hắn làm hắn chịu không được.Phương khai tại tòa: “Nhiều lần D. muốn gần gũi với tôi, tôi đã cố gắng kiềm chế bản thân mình, nhưng D. cứ như vậy hoài, đến lần thứ 5, rồi thứ 6, tôi đang ngồi coi tivi, D. đến ngồi lên đùi rồi rờ rẩm khắp thân thể tôi, làm tôi không thể kìm chế được nữa nên... Tôi đã khai như vậy với cơ quan CSĐT, nhưng các điều tra viên không chấp nhận lời khai này của tôi, họ nói cháu bé mới 12 tuổi biết gì đâu mà “dụ dỗ” tôi”. Tòa hỏi “Tại sao tại cơ quan điều tra bị cáo khai khác mà ra tòa lại khai khác, bị cáo đừng nói là bị cáo khai cơ quan điều tra không đồng ý. Bị cáo thực hiện hành vi với cháu D. mấy lần?”. Phương khai hai lần, trong đó có một lần bị vợ quay camera. Tòa tiếp, nếu chị B. không quay được đoạn camera tố cáo, thì bị cáo vẫn chưa dừng lại đâu, bị cáo đừng nói như vậy, bị cáo nói trong quá trình điều tra, bị cáo nói có đơn kêu oan, vậy đơn kêu oan đâu. Lúc này Phương chỉ biết gục đầu im lặng.
Tố cáo rồi gửi đơn xin... minh oan
Ngược lại, cháu D cho rằng, bị Phương xâm lại rất nhiều lần đến không thể nhớ nỗi, chứ không phải 2 lần như Phương đã khai. Lần đầu tiên là vào tháng 5/2011. Theo D, lúc đầu “hai cha con” vui chơi bình thường không có gì, sau đó Phương rờ rẫm rồi dụ dỗ “làm bậy” chứ không phải D. dụ dỗ Phương. Tòa hỏi: Phương có hay đánh không, tại sao không nói cho mẹ biết mà tiếp tục quan hệ với Phương nhiều lần? D. khai: Phương không đánh, nhưng hay nhăn nhó, mỗi lần thấy Phương nhăn nhó là cô bé sợ nên khi Phương muốn là phải đồng ý cho Phương. Còn tại sao không nói cho mẹ biết, thì cô bé bảo đã có một lần nói cho mẹ biết nhưng mẹ quá bận công việc nên không để ý, sau đó thôi cũng không nói nữa, vì sợ nói ra mẹ làm to chuyện, bạn bè biết được xấu hổ. Còn mẹ của cô gái thì cho rằng, vì mình rất tin tưởng chồng, không nghĩ chồng có tính như vậy với con gái mình, do thấy Phương rất thương con gái mình và coi D. như là con ruột, bởi Phương không có con gái. Tòa hỏi tại sao nghi ngờ mà đặt camera, thì chị này cho hay, có lần Phương cùng hai mẹ con chị về quê chị ăn đám giỗ, em chị gái thấy Phương và D có biểu hiện quá mức tình cảm “cha con”, nên có nói cho chị vấn đề này, nhưng chị không tin có việc đó. Khi về lại Nha Trang, thấy hàng xóm cũng xì xầm về chuyện này và bạn bè chị cũng có khuyên chị hãy để ý con gái với chồng, vì họ thấy tình cảm của hai người này không giống như “cha con”. Nên để “bắt được tận tay, day tận trán” chuyện chồng “ăn vụng” với con gái, chị đã đi mua camera về gắn trong phòng ngủ quay lén và phát hiện được một sự thật phủ phàng là cảnh chồng và con gái đang “ân ái” với nhau, mà trước đó chị không hề tin.
Trong khi trước đó,tại cơ quan điều tra, D. khai bị Phương làm “chuyện người lớn” lần đầu vào năm 2012. Còn chị B. khai ngoài bằng chứng là đoạn video quay được ngày 4/8/2014, chị không có chứng cứ nào khác về hành vi phạm tội của Phương. Đơn chị tố cáo và những lời khai Phương thực hiện hành vi với cháu D. vào năm 2012, cũng chỉ là nghe con kể lại. Theo hội đồng xét xử, bị cáo Phương khai nhận thực hiện hành vi giao cấu với bị hại năm 2014 là mâu thuẫn với lời khai trước đó của bị cáo trong hồ sơ vụ án và lời khai của bị hại. Mặt khác, lời khai của người bị hại và đại diện hợp pháp của người bị hại cũng có khác nhau về thời điểm cháu D. bị xâm hại tình dục, vì vậy, tòa đã quyết định trả hồ sơ để Viện KSND tỉnh Khánh Hòa điều tra bổ sung. Sau đó, Viện kiểm sát đã rút tội danh “giao cấu với trẻ em” và chỉ truy tố Phương tội danh “Hiếp dâm trẻ em”.
Mới đây, ngày 6/9/2016 TAND tỉnh Khánh Hòa đã mở lại phiên tòa sơ thẩm lần 2 đưa bị cáo Trần Thanh Phương ra xét xử và đã tuyên phạt bị cáo này 8 năm tù về tội hiếp dâm trẻ em. Đồng thời, Tòa cũng ghi nhận sự tự nguyện bồi thường của bị cáo cho người bị hại số tiền là 800 triệu đồng như đã nói ở trên. Mà theo bị cáo là để giúp đỡ cho 2 mẹ con bị hại có tiền mua nhà để ở.
Được biết, Phương là một chủ thầu xây dựng cũng có tiếng ở thành phố Nha Trang, trước đó đã có một đời vợ, vợ trước của Phương vốn là một giáo viên, có với bị cáo hai đứa con trai. Do hành nghề xây dựng nên có công trình phải đi xa nhiều. Năm 2010, Phương vào TP Hồ Chí Minh thi công cho một công trình, tại đây Phương tình cờ gặp và quen biết với L.T.B người Sóc Trăng ở một nhà hàng tại TP Hồ Chí Minh nơi B. đang sinh sống, B. đã có một đời chồng và một cô con gái. Nhìn thấy B. nhan sắc mặn mà, nên Phương làm quen. Sau một thời gian tán tỉnh, Phương cũng “đánh gục” được B., rồi Phương quyết định ra tòa ly hôn với người vợ già ở nhà để cưới B. về làm vợ.