Vượng Râu mẹ mất phải chụp hình gửi bầu show, 3 ngày sau chọc cười thiên hạ
- Văn hóa - Giải trí
- 13:12 - 04/06/2019
Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt, thấm thoắt tôi đã làm nghề nghệ sĩ được hơn 20 năm", Vượng Râu mở đầu câu chuyện với phóng viên như vậy khi nói về show diễn kỷ niệm 22 năm khóc cười ngày 23/6 tại Cung Hữu nghị (Hà Nội).
Chẳng ai có thể làm tôi tổn thương, nhưng buồn thì có
- Vượng Râu sắp tổ chức show diễn 22 năm khóc cười, hành trình đó với anh chắc hẳn không ít đau thương và hạnh phúc?
22 năm là một con đường chưa dài nhưng cũng không ngắn từ lúc bắt đầu bước chân lên sân khấu năm 1997 đến nay. Để được như hôm may tôi cũng phải cố gắng rất nhiều, tôi mất tuổi trẻ, mất sự vô tư hồn nhiên mà thay vào đó là nỗ lực để cố gắng khẳng định mình sau khi rời khỏi mái trường sân khấu điện ảnh. Thời gian trôi đi những điều vất vả mệt mỏi trong tôi vẫn hằn in. Sự cô đơn lạc lõng khi ra trường chưa biết đi đâu về đâu.
-Trong hành trình ấy, ân nhân lớn nhất của anh là ai và ai là người khiến anh tổn thương nhất?
Tôi có nhiều ân nhân chứ không phải một người duy nhất. Bắt đầu vào Trường Sân khấu Điện ảnh tôi ngơ ngác vì ở quê ra tỉnh, lại chẳng phải con nhà nòi, chưa biết hát hay biết diễn. Nhưng nhờ cô giáo chủ nhiệm - NSND Đoàn Thanh Bình và Nhà giáo ưu tú Phạm Hải Yến dạy kỹ thuật biểu diễn nên tôi đã thay đổi rõ rệt. Bên cạnh đó NSND Mạnh Tuấn đã truyền cho tôi những vai diễn hề chèo cổ, cùng các thầy khác nên tôi ngấm dần vào mình.
Sau này học đạo diễn, NSND Khải Hưng đã dạy tôi rất nhiều ở hiện trường khi tôi đi quay hài cho ông. NSND Nguyễn Ngọc Phương đã chỉ dạy tôi kỹ càng cẩn thận về nghề đạo diễn sân khấu mà tôi đang song hành với nghiệp diễn bấy lâu nay.
Trong suốt 22 năm làm nghệ thuật, chẳng ai có thể làm tôi tổn thương, nhưng buồn thì có đấy! Tôi buồn bởi đôi khi chính những sự đố kỵ trong nghề, nhiều khi tôi ước mọi thứ đẹp như mơ. Nhưng thực tế phũ phàng của showbiz là người này đắt show đồng nghĩa với người khác ít show, người này càng khẳng định tên tuổi cá nhân người khác lại càng lạnh nhạt. Điều ấy làm người tình cảm và nhạy cảm như tôi cảm thấy tủi thân. Chính lẽ đó tôi càng chả muốn bon chen hay quan hệ rộng trong showbiz.
Vượng Râu nhận mình sống nhạy cảm và tình cảm, thế nên anh không muốn quan hệ rộng trong giới showbiz vì sợ bị tổn thương.
- 22 năm theo nghiệp diễn, nước mắt anh rơi khi nào và ai có thể khiến anh cười?
Tôi khóc khi Gala Cười đầu tiên của tôi được phát 2005. Trước đó tôi đóng nhiều cho gặp nhau cuối tuần nhưng ngắn và phụ, nhưng 2005 tôi được đóng Gala Cười lại làm một nhóm riêng với Chiến Thắng. Buồn thay hôm phát cũng là ngày bố tôi mất. Thực sự rất đau đớn, tôi chỉ ước gì chương trình phát sớm 1 tuần bố tôi có thể xem được!
Thời khắc đó, nước mắt tôi cứ rơi. Rồi khi mẹ tôi mất cách đây 2 năm, tôi phải chụp ảnh mẹ lúc khâm liệm gửi cho bầu show để họ tin tôi không nói dối, bùng sô để chạy sô cao tiền hơn. Bạn thử nghĩ xem, có nỗi đau nào hơn thế nữa không? Vừa cúng mẹ được 3 ngày, tôi lại phải đi chọc cười thiên hạ. Kép Tư Bền là đây!
Ai khiến tôi cười ư? Chính là tôi, tôi cười là khi nhìn lại những thành quả của mình trong suốt ngần ấy năm. Những bức ảnh tôi đi diễn khi chưa vào trường để học rồi đến những hình ảnh gần đây nhất mọi thứ như một thước phim quay chậm nhưng thời gian chẳng đợi ai bao giờ. Mới đó mà đã ra trường gần hai mươi năm, mới 20 năm trước đang trong trường mà giờ đã thành ông bố ba con. Mới đó mà mẹ cha đã không còn trên cõi đời này nữa.
Nếu không làm nghệ sĩ, tôi chắc là cây bút viết tốt
- Vượng Râu ngoài đời khác hẳn những gì anh viết trên trang cá nhân. Là nghệ sĩ, cứ ''gắt' quá trên mạng xã hội sẽ bị mất fan?
Fan nghệ sĩ nào chả sợ mất! Tôi đâu ngoại lệ. Nhiều người chưa tiếp xúc với tôi ngoài đời hay đưa ra những phán xét. Nhưng tôi không thấy tiếc vì điều đó, nếu đã là fan hâm mộ là phải hiểu tôi, nếu họ yêu mến mà chưa hiểu về tôi lại thấy buồn. Mạng xã hội đôi khi với tôi đó là nơi tôi giảm stress. Tôi được nói những điều mà nếu ngoài đời nhiều khi tôi lặng lẽ. Và trầm hơn rất nhiều. Về khán giả nếu thực sự yêu mến họ sẽ quá biết xuất phát điểm của tôi và những gì tôi đã làm trong suốt ngần ấy năm.
- Nếu không làm nghệ sĩ có khi giờ này Vượng Râu là hot facebooker?
Nếu không làm nghệ sĩ có thể tôi sẽ là một cây bút rất tốt! Và bên cạnh đó tôi được thoải mái nói hay chia sẻ những gì mình muốn. Thật ra nếu đã là cái số của công chúng thì làm bất cứ nghề gì nó cũng đưa đẩy mình đến công chúng.
Không nhận mình giàu có nhưng Vượng Râu tự nhận mình có số ăn sung mặc sướng theo đúng nghĩa. Sung anh trồng quanh nhà, đói là ăn, còn mặc thì cứ áo the hoặc áo bà ba là anh thích, thấy sướng rồi.
- Show diễn tới anh mời nhiều nghệ sĩ tên tuổi vậy không sợ mình sẽ bị lu mờ sao?
Tôi muốn sau đêm diễn sẽ là câu trả lời!
Khách mời tham gia liveshow của tôi gồm: NSND Thúy Hường, Minh Hằng, Chiến Thắng, Quang Tèo, cặp tấu hài nổi tiếng Bảo Liêm - Bảo Chung... và loạt ca sĩ nổi tiếng: Tuấn Vũ, Ngọc Sơn, Quang Hà, Phương Mỹ Chi... Dẫn chương trình là MC Thảo Vân và Nguyễn Hữu Chiến Thắng.
Tôi làm show tri ân khán giả, không muốn chương trình chỉ mang màu sắc cá nhân mà còn muốn có những ngôi sao, những "món ăn" ngon để khán giả thưởng thức. Tôi không thể lấy cái tôi cá nhân để tự mãn, đó vẫn phải là show mang đủ yếu tố hấp dẫn để khán giả có cái xem và thích thú.
Trong live show sẽ có tiểu phẩm hài. Một cái tôi kết hợp anh Bảo Chung, Bảo Liêm, một cái tôi và một khuôn mặt mới tinh - sự mạo hiểm của tôi luôn nằm ở chỗ ấy, không diễn mãi mãi với bất cứ ai. Và chả cần người gọi là cạ...
Show này là kỷ niệm nghề diễn 22 năm của tôi, nhưng song song với nghề diễn đó là nghề đạo diễn nên chắc tôi là nghệ sĩ duy nhất vừa đạo diễn live show cho mình vừa lên kịch bản vừa diễn chính.
- "Làm tất ăn cả'', hẳn Vượng Râu rất giàu có?
Nói ngay và luôn cho nó nhanh là tham nhiều chỉ khổ, chả thấy giàu thêm mà tốn kém hơn đi thuê, thuê tôi nhẹ đầu và gọn. Ngay cả dàn khách mời, bạn cũng biết là tôi phải chi ra bao nhiêu cát xê nhưng tôi không quan tâm điều đó.
Tôi vốn cầu toàn và khó tính. Tôi chưa khi nào tự mãn hay tự cao nhưng tôi chả tin ai có thể viết hay dàn dựng cho mình. Làm sao tôi dám thuê, chất lượng kém hay đuối tôi là người thiệt và chịu trách nhiệm đầu tiên nên không dám tin bất cứ ai ngoài tôi. Nếu họ đưa ra những tác phẩm như Mất cái ví, Mừng thọ mẹ hay Tết Vạn Lộc tôi sẽ tin. Còn nếu những tác phẩm ngang bằng hoặc kém hơn sao tôi dám ẩu giao trứng cho ác.
Tôi không dám tự nhận mình giàu có, nhưng tôi thấy mình là người được ăn sung mặc sướng. Theo đúng nghĩa đen bạn nhé, là khi đi diễn về tới phủ, tôi được khoác lên mình áo bà ba thoải mái, lại được ăn sung chấm muối. Vị mặn và chát quyện vào nhau, tôi càng thấm hơn cái nghiệp mình đang theo.
- Nghĩa là bao năm viết kịch bản, anh tuyệt nhiên không bán cho ai?
Trước kia tôi có viết cho gặp nhau cuối tuần mấy số. Còn kịch bản hài riêng tôi gần như không bán. Có một lần tôi có bán nhưng chưa nhận tiền, sau đó người ta lại không làm, năm sau vẫn kịch bản Thầy ra phố tôi làm cháy đĩa. Khi ấy tôi càng nhận ra chả có ai hiểu mình bằng chính mình. Tôi sẵn sàng trả 10 triệu đồng/trang viết nhưng phải hay, còn vài kịch bản cỏ cỏ kiểu hài thâm (xem mà khán giả cười nhạt) cho tôi không lấy.