THỨ SÁU, NGÀY 20 THÁNG 09 NĂM 2024 05:40

Càng theo cải lương, càng thấy mình sáng suốt

 

Sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thuộc tỉnh Hà Tây (cũ), từ bé Hồng Nhung đã yêu văn nghệ, thích ca hát. Cô từng giành nhiều giải thưởng trong các cuộc thi ca hát dành cho học sinh. Cũng chính vì thế mà Nhung ôm giấc mơ đi theo nghệ thuật, dù khi ấy chưa có khái niệm gì nhiều về nó. Kể cả khi thi đỗ vào khoa cải lương, Đại học Sân khấu- Điện ảnh Hà Nội, cô cũng chưa thực sự hiểu cải lương là thế nào, gắn bó cả đời mình với nó thì sẽ ra sao. “Lúc ấy, cả nhà tôi đều mừng vì tôi đã thi đỗ đại học. Không ai biết rằng, lúc đó nghệ thuật cải lương đã bắt đầu xuống dốc”, Hồng Nhung kể. 

* Vào nghề lúc nghệ thuật này đã qua thời kỳ đỉnh cao, Hồng Nhung có thấy tiếc?

Tôi chưa bao giờ tiếc. Khi bắt đầu học, tôi thực sự chưa biết gì nhiều về nghệ thuật Cải lương song càng học càng thấy mê. Tốt nghiệp, tôi may mắn được nhận về Nhà hát Cải lương Hà Nội và thường xuyên được giao những vai chính. Càng theo nghề, tôi càng thấy sự lựa chọn của mình là sáng suốt. 

* Nhưng cuộc sống của một diễn viên kịch hát thời buổi này thường phải chịu nhiều thiệt thòi...

- Đúng thế. Nhưng tôi là người rất năng động. Không chỉ tham gia công việc ở Nhà hát, tôi còn làm nhiều việc như MC, lồng tiếng, đóng phim truyền hình... để tăng thêm thu nhập. Vì thế, cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Cứ có việc là tôi đi, mọi người ở nhà hát bảo tôi: “Sao cứ thấy Nhung thoắt ẩn thoắt hiện”. Tôi trả lời: “Cũng phải đi làm thêm chứ”. 

* Làm nhiều việc như thế, có thể sẽ không toàn tâm toàn ý cho công việc chính của Nhung là một diễn viên cải lương?

- Tôi cũng có cảm giác là đôi khi mình bị phân tán, không thực sự tập trung được cho những vai diễn của mình ở nhà hát. Nhìn một số anh chị diễn viên đi trước thấy họ ca, hát và diễn khác hẳn. Mình không nhập tâm được như thế. Song cũng không có nghĩa, nếu tôi bỏ đóng phim, MC thì ngay lập tức sẽ được như ý. Thực ra, muốn nghệ thuật ngấm sâu vào mình thì cần phải có thời gian. Nhiều anh chị diễn viên thế hệ trước là con nhà nòi, uống máu nghệ thuật từ trứng nước, còn tôi xuất thân từ nông thôn, tuổi thơ rất xa lạ với môi trường nghệ thuật chuyên nghiệp. Tôi chỉ chính thức sống với nghệ thuật chưa đầy mười năm, khoảng thời gian này tuy không ngắn nhưng chưa phải là quá nhiều. Có lẽ cần phải chờ đợi.

 * Sao Nhung không chọn một trong hai, hoặc diễn viên cải lương hoặc điện ảnh để gây dựng sự nghiệp, như thế sẽ tạo ấn tượng sâu đậm hơn với khán giả?

- Tôi không bao giờ bỏ cải lương, vì đây là nghề của tôi, dù gì tôi cũng sẽ theo nó đến cùng. Tôi đóng phim chỉ để cho vui, và khi nhận được lời mời mình mới có thể đóng phim được. Hơn nữa, ngày xưa còn son dỗi, có thể theo chân đoàn làm phim đi khắp nơi. Nhưng bây giờ, tôi đã có gia đình, có con, phải dành thời gian cho tổ ấm. Khi nhận được lời mời của đạo diễn, tôi bảo, chỉ có thể tham gia nếu phim đó quay ở Hà Nội. Vóc dáng tôi lại phù lợp với nhân vật nông thôn nên cũng khó. 

* Diễn trong phim và trên sân khấu, hai công việc này có hỗ trợ cho nhau, giúp Nhung thuận lợi hơn trong công việc?

- Diễn xuất trong phim truyền hình và trên sân khấu cải lương đều là diễn xuất, thế nên nhiều người tưởng là giống nhau mà thực ra lại rất khác. Trên sân khấu, vì khán giả ngồi xa nên tôi phải diễn mạnh hơn rất nhiều. Còn phim truyền hình, máy quay cận cảnh, có khi chỉ một cái liếc mắt là xong. Đôi khi, đi đóng phim hay lồng tiếng, tôi vẫn mắc thói quen của sân khấu, là nói to, diễn “nống” khiến người khác phải nhắc nhở mình nên tiết chế. Tôi có cảm giác, hai việc này không liên quan đến nhau nhiều. 

* Nhung được giao khá nhiều vai chính trong các vở diễn của Nhà hát Cải lương Hà Nội, chị có nghĩ đó một phần do nhan sắc trời phú?

- Tôi về nhà hát đã gần 10 năm, được giao nhiều vai chính, đi dự các hội diễn, liên hoan và gặt hái được một số huy chương Vàng, Bạc. Đúng là có người hát khỏe hơn tôi song hình thức lại không phù hợp với những vai đào thương của cải lương, có người thì suốt đời chỉ vai phụ hoặc thứ. Tôi nghĩ mình được tổ nghề đãi, vì thế cũng luôn cố gắng hết sức. Nhan sắc thì cũng chỉ là một phần nào đó thôi. Nếu mình không cố hát hay, diễn giỏi thì cũng chỉ như một bình hoa di động, sẽ không thể sống lâu với nghề. 

* Ngần ấy năm theo nghề, đã có những thành công nhất định, sao Nhung vẫn muốn tham dự những cuộc thi, nhất là Tài năng sân khấu trẻ? Phải chăng những cuộc thi là vô cùng quan trọng đối với một diễn viên?

- Diễn viên nào cũng cảm thấy hạnh phúc khi được tham dự một cuộc thi nào đó. Bởi chỉ cần được đi thi thôi, diễn viên cũng phải tạo được niềm tin với ban lãnh đạo nhà hát. Có phải mình cứ thích là đi thi được đâu. Như nhà hát tôi, mỗi lần sắp đi tham dự cuộc thi nào đó là phải tập vở, chỉnh sửa đến mệt nhoài. Mỗi cuộc thi là cơ hội để mình học hỏi các bạn nghề, khả năng của mình cũng được bạn nghề công nhận. Đấy là chưa kể, khi được huy chương, mình mới cảm nhận được rõ thành quả của mình, và sau này còn có thể được phong tặng những danh hiệu cao quý.

Mai Châu

CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày
Mất ngủ và thuốc Đông y: Vì sao niềm tin bị lung lay?

Mất ngủ và thuốc Đông y: Vì sao niềm tin bị lung lay?

Trong nhiều thế kỷ, Đông y đã là một phần quan trọng trong y học và văn hóa của nhiều nước châu Á, đặc biệt là Trung Quốc và Việt Nam. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại ngày nay, niềm tin...
3 tháng trước
Báo dân sinh
Báo dân sinh
Báo dân sinh