Chuyện về người từng là "nô lệ" của ma túy
- Dược liệu
- 15:57 - 22/03/2015
Cơn nghiện di cư từ Bắc và Nam
Khét tiếng ở miền núi phía Bắc về món thuốc phiện. 12 tuổi, Nông Ngọc Tuấn đã vận chuyển thuốc phiện từ biên giới về chất đầy trong nhà để hút dần. Không chỉ có thuốc phiện mua hoặc giành giật hay xin được mà trên nương rẫy nhà mình, Tuấn trồng rất nhiều thuốc phiện.
Ông Nông Văn Hội, một người quen của Tuấn giãi bầy: “Ngày đó hầu như ai ở miền núi phía Bắc cũng biết đến cái danh “Tuấn thuốc phiện”. Ai cần bao nhiêu cứ tìm đến anh là có ngay. Dưới trướng của Tuấn có rất nhiều đàn em cũng miệt mài bán sức khỏe lẫn tuổi trẻ cho cái chết trắng này. Họ say với cảm giác được lên tiên. Thế nhưng ít ai ngờ được chính bản thân mình đang hủy hoại sự sống hàng ngày. Nhất là những đêm mữa giữa núi rừng Tây Bắc, họ hút thuốc phiện như mở hội vậy”.
Đến Ea Wy trời đã xế trưa, đang trò chuyện, bỗng ông Tuấn nhìn ra phía chợ Ea Wy như sực nhớ ra điều gì, ông dằn mạnh ly nước xuống bàn, hồi khứ lại 20 năm về trước, và kể: “Năm nay tôi 54 tuổi rồi, năm 1982 chúng tôi có một nhóm khoảng 40 người dy cư từ các tỉnh Cao Bằng, Lạng Sơn, Điện Biên,... vào đây, thấy đất rộng nên các người khác cũng ùn ùn kéo vào và chẳng mấy chốc nên làng nên xã”. Theo ông Tuấn, ngày các ông vào Ea Wy, hành trang mỗi người mang theo không phải là của cải mà mỗi người cõng theo một bao thuốc phiên. Hút thuốc phiện hồi đó giống như một cái thú vui tao nhã, nhất là trong mỗi dịp lễ Tết. Không có thuốc phiện là cứ như thiếu vắng đi một điều gì đó.
Không chỉ đàn ông, mà phụ nữ cũng xem thuốc phiện như một món “béo bở” để tiêu khiển hàng ngày. Nhất là sau một ngày làm lụng mệt nhọc. Trần Thị Hòa bộc bạch: “Làng bên, xã bên muốn có nhiều thuốc phiện để hút thì cứ việc dắt trâu, chở lúa, mỳ sang gặp “Tuấn thuốc phiện” là có hàng ngay. Muốn hút bao nhiêu chẳng có. Ngày ấy nhiều thời điểm, nhà Nông Ngọc Tuấn cứ như cái kho chứa thuốc phiện vậy.
Mơ thấy cái chết tức tưởi mới tỉnh ngộ
Sau bao nhiêu năm làm bang chủ và chìm đắm trong may túy, Nông Ngọc Tuấn “được” thuốc phiện “tặng” cho ông bệnh hô hấp và nhói tủy sống. Nhưng như thế cũng chưa đủ để anh quyết định từ giã con đường này. Mà phải đến lúc hàng đêm đều giáp mặt với tử thần ông mới biết kinh sợ. Tuấn bộc bạch rằng: “Tủy sống nhói buốt hàng đêm cứ như có hàng chiếc kim châm trích vào khiến cho tôi không tài nào ngủ được. Thỉnh thoảng mới có được một giấc ngủ nông nhưng mộng mị cứ kéo về rối bời. Tôi liên tục mơ thấy mình chết tức tưởi, quằn quại và đau đớn. Lúc chết xuống mồ, khói thuốc phiện vẫn vây đặc kín xung quanh người. Những giấc mơ như thế khiếp hãi lắm. Sợ hơn nữa là nó cứ kéo về liên tục trong những đêm tủy sống đau nhói. Từ đó tôi dần ngộ ra phải từ giã cái chết trắng này ngay”. Ý chí đoạn tuyệt của Nông Ngọc Tuấn như được tiếp thêm sức mạnh khi vợ con anh phải từng ngày đi hái rau rừng ăn thay cơm.
Ông Tuấn bảo: “Là một trùm hút ma túy nhưng đến thời gian gần đây cũng không còn hàng mà hút nữa. Không còn ai “cúng” cho nữa nên các đồ đạc quý giá trong nhà cũng lần lượt bị tôi bán hết để đi lùng sục mua ma túy hút. Hút tới mực đứa con út khóc ngằn ngặt vì bệnh sốt cao mà không có nổi trăm ngàn đồng để đi mua thuốc cho con. Điều đó càng khiến tôi ân hận hơn, quyết tâm đoạn tuyệt mạnh mẽ hơn. Không cần phải đến trung tâm nào hết, tự tôi nhất mình trong gian nhà rằn vặt đến đâu, nghĩ về con cái mình đến đó. Thế nên cơn thèm khát nó cũng dần dần qua đi.Đoạn tuyệt được với ma túy, tủy sống của tôi cũng không còn nhiều sự buốt nhói như trước kia nữa".
Ngày đó, cũng bởi nghiện ngập, khi thuốc phiện không còn dồi dào nữa, các đệ tử của ông Tuấn như Nông Lâm Chiến, Nông Văn Lâm cũng dính vào trộm cắp để lấy tiền hút trích. Sau hai lần vào trại giam, dường như hai gã đã biết sợ cuộc sống tù tội nên cũng bắt trước ông Tuấn kiếm sợi dây cột chân mình lại mỗi lần chuẩn bị lên cơn thèm thuốc, có lần dù vừa lăn vừa lạy nhưng vết chói trên chân Chiến cũng tứa máu vì cuộc vật lộn quá mạnh. Chiến chườm mắt ra xa buông một câu buồn bã rằng: “Chỉ mong qua được, nhưng cái món này dễ cảm dỗ lắm, cai rồi có khi lại thèm và nghiện lại. Nhưng nghĩ kỹ, hút thâu đêm ngày như ông Tuấn còn cai được lẽ nào mình lại không. Thế là quyết chí cai”.