Ổ “nhền nhện” biến gái ngoan thành gái mại dâm
- Dược liệu
- 15:38 - 02/07/2015
Bài 1: Gieo thân vào ổ “nhền nhện”
Nhập “hội”
Trong vai một sinh viên lêu lổng học hành, tôi lân la tiếp cận với các cô gái bán dâm tại lối vào của một con ngõ nhỏ trên đường Quan Hoa, giáp bờ sông Tô Lịch. Đó là con ngõ của gái mại dâm, tôi biết vậy bởi chị bán nước chè quanh khu vực cho biết, hàng ngày có hàng chục lượt thanh niên đầu trần chở các cô gái mại dâm từ đó đi ra, họ toả đi các quán karaoke, nhà hàng, nhà nghỉ,... Nếu không phải là gái làng chơi, đặc biệt là người lạ thì tốt nhất không nên vào con hẻm đó, kẻo chẳng phải đầu cũng phải tai.
Tôi gặp được Hoa, một cô gái có thân hình cân đối, trông già hơn tôi dù tuổi mới đôi mười. Thấy tôi đang thiếu tiền trả nợ và muốn mua xe máy đẹp cho xứng với bạn bè, Hoa nhận là người đỡ đầu cho tôi, đồng thời đưa tôi về giới thiệu cho “đại ca” biết mặt. Chả cần cảnh báo nhiều, tôi thừa hiểu mình phải đứng ngoài cổng chờ đợi, còn Hoa vào trong bẩm báo với “đại ca”. Y như nhận định, Hoa ra đón tôi vào phòng.
Các cô gái bán dâm nằm la liệt dưới sàn chờ đợi khách gọi đi phục vụ.
Đó là căn phòng ẩm mốc, là phòng mà nói như các cụ: Một cái ổ chuột đúng nghĩa. Nào hơi người, hơi kem, phấn, nước hoa, và cả sự ồn ào nữa. Gã đàn ông đang nằm tựa lưng vào tường là “đại ca”, tên Quang, ai cũng sợ gã bởi cái tính độc ác và máu lạnh của gã, thấy tôi bước vào, gã chẳng muồn đứng dậy, bảo tôi lại gần, liếc mắt một lượt, sờ sờ nắn nắn rồi vỗ đùi đen đét, gật đầu cái rụp, ra vẻ đồng ý.
Quang gằn giọng: “Tiền học tiền hành tốn kém lắm hả? Đã làm ở đâu rồi, hàng họ ngon đấy? Biết luật chưa?” Tôi lắc đầu, rụt rè, gã tiếp lời: “Nếu làm thì chịu khó mà làm, chuyển sang nơi khác phải đóng phạt, phạt không dưới 5 triệu đồng đâu”. Thấy Hoa ra hiệu, tôi gật đầu đồng ý làm ở đây. Quang bảo tôi ngồi vào góc tường, chỗ bên cạnh Hoa.
Sau một hồi tôi đã kịp nhận ra, mình mới 21 tuổi, nhưng là người già nhất, các cô gái ở đây đều trẻ, có người mới sinh năm 2000. Ít tuổi là vậy, song nhìn người nào người nấy già hơn tuổi rất nhiều, có lẽ, sự dày vò thân xác đã khiến họ hao mòn một cách trông thấy. Khuôn mặt non nớt yếu mềm thủa nào giờ trông toàn phấn, một lớp phấn dày cộm, còn quần áo cũn cỡn, hớ hênh, để lộ hết phần thịt ra ngoài.
Hoa sinh năm 2000, vừa châm thuốc vừa thở dài.
Châm điếu thuốc, Hoa mời tôi rút vài hơi rồi bảo, ở đây khắt khe, nhưng được cái là nhiều mối làm ăn và an toàn, chị ráng mà chịu. Mà chị cũng nên cẩn thật, chị mới vào, lại non nớt thế này mấy cha này thích lắm đấy. Một cô gái tên Thúy, ôm điện thoại nằm trong chăn rỉ tai ra rằng, nom bà chị ngon thế này cũng sẽ kiếm được đáng kể đấy. Đ.M, như em đây tối qua còn kiếm được 1 củ (1 triệu đồng PV) nữa là,... nói rồi Thuý cười khúc khích. Còn cô gái tên Mai thì tranh lời, “dáng chuẩn, da trắng, hiền lành, chưa nhàu nhỉ thế này sao không đi vá trinh mà bán có phải hơn không, thân chưa nhàu mà đi như tụi em nó cực xác ra, ngữ các đại gia háo sắc bây giờ thích cái thân hình vẻ trí thức của chị lắm đó”.
Phải như ở nhà là tôi la lối lên liền, nhưng ở động quỷ như thế này, tôi đành viện cớ, vá trinh vài lần rồi, chẳng vá được nữa, vá toàn bị lộ. Nghe vậy, thấy tôi vẻ bối rối, Hoa trấn an: “Chị yên tâm đi. Mọi người trêu vậy thôi nhưng sống tình cảm lắm. Như con bé Hồng, nó dại, không dùng bao cao su, để cái thằng khố rách đó cho vào rồi mang bầu. Lại phải đi phá. Rồi đứa khác bị viêm, bị nhiễm, bị ốm liệt giường, thuốc thang, các chị em ở đây đều gom góp chia ngọt sẻ bùi cả. Chị nhớ giùm em, điều tối kỵ nhất ở đây là không được phản, no đòn đấy.
Đại ca Quang đang trừng phạt Hà vì tội không nộp tiền.
Đang mải thủ thỉ với các đồng nghiệp, bỗng có tiếng xe máy, bước vào là một cô gái trẻ, tên Hà, theo sau là một gã đàn ông vẻ bặm trợn, xấc xược. Trong phòng bắt đầu lao nhao.
Hà quỳ xuống chiếu, mắt ngấn lệ, còn gã đàn ông đó rút cái chốt cửa ra đánh vào tay Hà. Ấy thế mà chẳng một ai đứng ra can ngăn. Lý do mà tôi biết được là bởi, Hà đi khách nhưng về nói dối, việc bị đánh thế còn nhẹ, láo nháo còn bị xử đẹp luôn. “Cái ngữ ấy có đánh chết cũng chẳng chừa” – một cô gái nói xen vào. Nếu các cô gái không chia tiền mà khách boa cho thì kiểu gì cũng bị các “đại ca” hoạch tội, sẽ bị đánh, hăm doạ, thậm chí dọa bị giết, mà có lúc đánh xong, các “đại ca” nổi hứng lên, vẫn phải nhắm mắt buông xuôi làm lành mà chiều lại. Có khi, “đại ca” ghi vào sổ, đồng thời sai đi tiếp khách, sẽ phải tiếp khách liên tục cho tới khi nào hết nợ mới thôi.
Ra quân!
Nhìn thấy “đồng nghiệp” bị đánh, căn phòng chỉ nhao nhao lên một tí rồi lại thôi, người thì ngủ, người thì nằm ôm điện thoại. Bất chợt, một đại ca nhận được điện thoại, có nói đến lựa chọn và giá cả.
Cúp máy, Quang hắng giọng, lớn tiếng: “5 đứa. Đến lượt ai nhỉ, Hoa, Thuý, Hồng đâu, chuẩn bị đi”. Tung cái mền sang tôi, Hoa bảo: “Đi phục vụ khách hát ấy mà, chị ngồi đó đợi lượt hoặc đợi anh Quang sắp xếp cho chỗ ngon”.
Lúc này tôi bấm điện thoại, đồng hồ chỉ 13 giờ. Vậy là căn phòng chật chội sẽ giảm đi được 5 người. Mà so ra thì... họ thuê phòng này là để nằm đợi khách gọi, khi nào có khách là họ đi chứ có phải ở lâu như cả ngày đâu, chật một chút không vấn đề gì. Rồi khoảng 14 giờ 30 lại một tốp khác được điều đi, tốp này là 3 người. Được biết, ở giờ này mà gọi khách thì chủ yếu là các quán karaoke, đến đó làm rót bia cho khách. Còn buổi tối thường lên bar, hoặc khi khách có nhu cầu qua đêm. Tất cả các cô gái ở căn phòng này đều đã từng qua đêm và phục vụ khách từ A đến Z.
Khi có lệnh của đại ca, họ ngồi dậy trang điểm.
Khi nhận được điện thoại từ phía nhà hàng, quán hát thì “đại ca” sẽ điều những cô gái đến nhanh chóng, nếu không nhanh sẽ có “quân” của “động” khác đến tranh phần.
Và hẳn ai cũng không lạ, cách di chuyển của những cô nàng này là xe máy, các tên “đầu gấu” sẽ chịu trách nhiệm đưa đi. Họ đi nhanh, còi loạn xạ gây náo loạn đường phố bất chấp cơ quan công an, bất chấp mọi luật lệ giao thông nhưng không bao giờ bị bắt
Mỗi “đại ca” thường có ít nhất 15 cô gái để sẵn sàng điều đi khi có nhu cầu. Nhu cầu tại Hà Nội luôn luôn có hằng ngày nên số tiền các “đại ca” thu được không hề nhỏ. Tiền các cô gái nhận được sau mỗi ca làm đều từ 500k trở lên, tuỳ vào khả năng nuông chiều, nịnh khách. Mặc dù tiền kiếm được dễ dàng nhưng hầu như các cô gái đều đốt vào ăn chơi mua sắm hết, số ít để dành để làm ăn rút chân ra con đường này. Theo câu chuyện được kể lại từ 1 cô gái sinh năm 1999 thì số tiền này “đại ca” ngoài chia với nhà hàng sẽ làm việc với công an để đảm bảo không bị bắt.
Hoa dặn với với tôi vài câu rồi lên xe máy, một cái vèo đã không còn thấy bóng. Đúng là mỗi người mỗi cảnh, gia cảnh và tính cách giữa xã hội xô bồ đã đưa đẩy họ đến với con đường bán dâm. Thân xác bị dày vò, tâm hồn cũng nát bươn. Có người từng cặp bồ với đại gia, chán chê rồi bị loại, lại tìm đến với nơi này. Là đàn bà, tôi hiểu, tôi hoàn toàn cảm thông và chia sẻ với họ.
Trò chuyện với tôi, có người lắc đầu chép miệng, họ tiếc cho tôi, họ cho rằng nếu tôi là con gái, hoặc còn có thể đi vá trinh, chắc chắn tôi sẽ trở thành con mèo ngoan trong vòng tay ấu yếm của một đại gia nào đấy. Đằng nào cũng là bán thân, nhưng bán thân cho đại gia vẫn hơn. Đó là điều mà các cô gái ngốc không thể làm được.
Nhưng được các nàng này mách nước chỉ lối, tôi cũng mạnh dạn hóa thân thành gái bán dâm đang muốn chắp vá cái ngàn vàng để đem đi bán. Câu chuyện tôi đi vá trinh diễn ra như thế nào xin được nói ở phần sau.