THỨ BẨY, NGÀY 23 THÁNG 11 NĂM 2024 04:19

Cưới cả mọi điểm xấu của nhau

 

1. Cả trái tim mình, An dành cho Irfan, chàng trai đạo Hồi người Sri Lanka, đang sống và làm việc tại Kuala Lumpur (Malaysia). An quen và phải lòng chàng trai rất đỗi dễ thương này trong chuyến sang Malaysia du lịch dài ngày, thông qua mạng xã hội dành cho dân đi du lịch. An đã được Irfan lái xe đưa đi chơi khắp nơi trong thành phố và cả những vùng đất nằm cách xa trung tâm.

Sự thấu hiểu và đồng cảm lạ lùng đã khiến 2 người nhanh chóng đến gần nhau hơn. An nghĩ tới việc chuyển đến Malaysia làm việc. Irfan đã giúp cô có được một công việc bàn giấy với mức lương tạm ổn. Cô sống trong căn hộ của Irfan, tiết kiệm được một khoản chi phí không nhỏ. Tình yêu của 2 người tiến triển rất tốt và đã đến lúc nghĩ đến chuyện kết hôn.

- Tại sao chúng ta phải làm đám cưới? Cứ sống hạnh phúc với nhau như thế này chẳng phải rất tuyệt sao? - An đưa ra quan điểm của mình.

- Chẳng phải các cô gái đều thích những sự bảo đảm sao?

- Không bao gồm em trong đó! - An nói, giọng có vẻ hơi tức giận.

An yêu Irfan nhưng cô nghĩ 24 tuổi còn quá trẻ để tính đến chuyện ký tên vào tờ giấy kết hôn và chính thức gắn bó cuộc đời mình với một người nào đó. Ở mảnh đất mà cô đang sống, người ta không nặng nề chuyện đám cưới rùm beng. Chỉ cần 2 người sống với nhau hạnh phúc là đủ rồi, hơn đứt những kẻ tưng bừng cưới hỏi rồi lại sớm đưa nhau ra tòa ly dị.

Trong bữa ăn tối hôm ấy, cô nhìn Irfan và đột nhiên thấy khó chịu trước cách ăn bốc của anh. Về tới nhà, cô ngồi lặng yên trong bóng tối nhìn Irfan cầu nguyện, cảm thấy khó có thể tin được rằng mình đang sống cùng một người theo đạo Hồi và cầu nguyện mỗi ngày. Những hố sâu khác biệt hiện ra khiến tâm trạng của cô rơi vào trạng thái tiêu cực như chiếc xe ô tô đang trên đà xuống dốc không phanh. Cô trở nên cáu kỉnh với Irfan. Anh nhìn cô, bất lực vì không thể nào hiểu được lý do.

 

Atx---Cuoica.jpg

Cô nhìn anh và nhận thấy rất nhiều thương yêu trong đáy mắt (Ảnh minh họa)


2. An xin nghỉ phép, đến thăm một người thân ở thành phố khác. Họ ngồi nấu những món ăn Việt và trò chuyện bằng tiếng Việt. Sự thân thương bay về khiến An cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Thanh là chị họ của An, chị theo chồng chuyển đến sống và làm việc ở Malaysia được hơn 1 năm rồi. Chị giúp mọi người dọn nhà, công việc khá linh hoạt về mặt giờ giấc, chỉ cần chị có mặt ở đó vào các ngày lẻ của tuần. Mức lương không tệ nhưng dường như nó đã rút cạn năng lượng của Thanh. Hai mắt chị thâm quầng - dấu hiệu của người thiếu ngủ.

- Không phải đâu! Là tại tối qua ông xã chị mệt quá nên ngáy pho pho, to đến mức chị không thể nào ngủ được, thành ra thức trắng đêm luôn.

- Trời, không ngủ thì chịu sao nổi! - An thở dài thay chị - Em không đời nào cưới một người ngáy to như thế!

- Haha, đừng có nói trước điều gì nhé! - chị Thanh trêu An.

- Ơ, em nói thật mà chị không tin em hả? Phải chọn lựa thật kĩ, phải chọn người nào thật hoàn hảo rồi mới làm đám cưới được!

- Đồ ngốc! - chị Thanh hạ chiếc thìa đang nếm thức ăn xuống và bảo An - Trên đời làm gì có ai hoàn hảo chứ! Hơn nữa, khi em đồng ý cưới một người, nghĩa là em cưới cả những điểm tốt điểm xấu của người đó. Hôn nhân đâu chỉ cần tới tình yêu, nó cần rất nhiều sự bao dung và tha thứ. Em yêu Irfan, cậu ta theo đạo. Ngay cả khi đó không phải một người nước ngoài, không phải một người đạo Hồi thì giữa em và người mình yêu cũng sẽ có rất nhiều điểm khác biệt. Tình yêu sẽ giúp em dung hòa những điều khác biệt đó, chỉ cần em nhìn mọi thứ theo cách thật bao dung…

3. Những điều chị Thanh nói in sâu vào tâm trí của An, khiến cô bần thần trên suốt đoạn đường về nhà. Như thế nào là cưới cả những điểm tốt, điểm xấu? Tại sao chúng ta không cố gắng tìm một người thực sự hoàn hảo, phù hợp với mình để sống chung trong cả phần đời còn lại?

- Anh ăn tối chưa? Sao bữa nay ngủ sớm thế? - An về nhà đã thấy Irfan nằm trên giường, mắt lim dim như đang ngủ.

- Tối qua, anh mải nằm nghe em ngáy nên quên cả việc phải ngủ để sáng dậy đi làm. Cả ngày hôm nay ở công ty, anh lờ đà lờ đờ bị sếp la mấy lần liền.

- Em ngáy sao? - An đỏ mặt.

- Ừ, anh nghĩ là em đã rất mệt - thấy An hơi ngượng ngùng, Irfan nói thêm - Không sao đâu, bình thường mà. Thi thoảng, anh cũng ngáy. Chỉ những người cực kì lười biếng mới không bao giờ ngáy thôi.

Câu nói cuối cùng của Irfan khiến An bật cười. Cô nhìn anh và nhận thấy rất nhiều thương yêu trong đáy mắt. Trong đó, cô tìm thấy không chỉ là tình yêu mà còn là lòng vị tha. Anh đã yêu cô, yêu cả những điểm xấu của cô. Vậy mà...

- Anh này, sáng mai em theo anh đi cầu nguyện, sau đó đi ăn đồ Ấn. Nếu anh rảnh thì mình bàn chuyện đám cưới luôn, được không?

Irfan mở to mắt, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn - đó là ngày đầu tiên trong chuỗi ngày thực sự hạnh phúc mà họ sẽ có.

 

Theo Báo Phụ nữ Việt Nam

CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày
Tin nên đọc
Báo dân sinh
Báo dân sinh
Báo dân sinh