Tình “hội ngộ”, làm sao dứt?
- Y học 360
- 20:44 - 09/01/2017
Hồi đó, học xong cấp III, anh theo gia đình sang Nga sinh sống nên mối tình đầu của chúng tôi buộc phải chấm dứt. Thời gian đầu, tôi nhớ anh quay quắt, nhất là ánh mắt nhìn đầy xao xuyến, khiến cô gái mới lớn là tôi lúc đó luôn ngượng ngùng, ửng hồng đôi má.
Suốt 4 năm đại học, tôi đã bỏ qua mọi lời tán tỉnh vì đơn giản không ai cho tôi được sự rung cảm ngay từ ánh nhìn như anh. Nhưng sau, nỗi nhớ cũng dần nguôi ngoai. Ra trường và tại nơi làm việc, tôi đã gặp, yêu và nhận lời kết hôn với người chồng hiện tại. Giờ, chúng tôi đã một cô con gái học lớp 9 xinh xắn, học giỏi.
Cuộc sống gia đình tôi cũng khá yên ấm, hai vợ chồng tôi đều là viên chức, thu nhập ổn định nên có điều kiện để chăm sóc tổ ấm. Thậm chí, nhiều người còn ganh tỵ, nói tôi may mắn lấy được người chồng yêu vợ quý con, không rượu chè, cờ bạc, chỉ chí thú lo cho cho gia đình… Thế nhưng, không hiểu sao, thỉnh thoảng trong mơ, tôi vẫn mơ về ánh mắt của mối tình đầu.
Và rồi, anh về nước để tham dự buổi họp khóa sau 20 ra trường cấp III. Gặp anh, tôi không giấu nổi sự xúc động, còn anh lại nhìn tôi với ánh mắt quá đỗi dịu dàng. Tất nhiên, sau những lần gặp mặt chung, chúng tôi đã có những cuộc đi chơi riêng.
Ban đầu, câu chuyện cũng chỉ dừng lại ở mức tâm tình, chia sẻ chuyện cuộc sống, lý giải vì sao cuộc hôn nhân nơi trời tây của anh bị đổ vỡ… Nhưng sau, những đề tài cứ khép dần, khép dần về chuyện tình cảm hai đứa, anh cứ mãi day dứt về chuyện vì sao 20 năm trước, không đủ trưởng thành để ở bên tôi, vì sao trong giấc mơ chúng tôi vẫn nhớ về nhau… Tần suất những cuộc gặp mặt giữa anh và tôi vì vậy ngày một dày hơn, chúng tôi đều tiếc nuối, trân trọng tình cảm giữa hai đứa và mong muốn được ở bên nhau.
Thế rồi chuyện gì đến đã đến, trong một buổi hẹn hò, anh đã trở thành người đàn ông thứ 2 đúng nghĩa trong đời tôi. Chất men tình đầu sau nhiều năm dồn nén, cộng với sự mới lạ, cuồng nhiệt và sự từng trải nơi anh đã khiến tôi mê đắm. Tôi bỗng trở thành một con người khác hẳn, cảm giác phấn chấn, lâng lâng hay vào facebook, bất chợt lại tủm tỉm cười khi nhớ và trả lời tin nhắn của anh…
Sự bất thường ở nơi tôi không làm ông xã ngạc nhiên nhưng đã khiến con gái nhỏ nghi ngờ, cháu cứ hỏi: Sao mẹ đặt lại mật khẩu điện thoại, mẹ cười vì chuyện gì thế…???
Giật mình nhìn con, tôi thấy mình thật có lỗi. Tôi tự hỏi, cuộc tình này rồi sẽ đi đến đâu? Sao có thể bỏ quên hạnh phúc của cô con gái nhỏ mà tôi đã nguyện sẽ hy sinh tất cả vì con…???
Nỗi day dứt ấy cứ lớn dần, nhiều đêm khóc thầm để suy ngẫm, buộc tôi đi đến quyết định sẽ rời xa anh. Tất nhiên, anh xin tôi suy nghĩ lại, bởi tôi là lý do để anh ở lại và công tác tại Việt Nam. Hàng này, tôi vẫn chờ mong để rồi khóc thầm, bỏ qua những cuộc điện thoại của anh. Và rồi mỗi khi đọc những tin anh nhắn: “Em đang làm gì?”, “Anh nhớ em…”, tôi chỉ muốn lao ngay đến bên anh để được ở trong vòng tay ấm áp, đầy ma lực ấy…
Dẫu vậy, trách nhiệm với con gái đã giữ tôi lại, không cho phép tôi sai lầm, cuốn theo tình đầu một lần nữa. Song, những ngày cuối năm này, tôi thật ngột thở khi phải sống trong cảnh nhớ nhung anh mà không dám gần, không dám gặp, không cả nói chuyện… Đôi khi, tôi chỉ muốn vứt bỏ tất cả để cùng anh đến một nơi thật xa. Có cách nào để tôi thoát khỏi tình cảnh này? Có cách nào để xa anh mà thôi không nhung nhớ…