Tâm sự cay đắng của "gái có công, chồng vẫn phụ"
- Y học 360
- 01:20 - 14/04/2017
Tâm sự được chia sẻ trên diễn đàn NEU Confession - diễn đàn tâm sự tình cảm.
"Gửi anh, chồng của em.
Chắc đây là lần cuối cùng em được gọi anh là "chồng". Vì ngày mai thôi, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn, sẽ chỉ là hai người từng quen biết, sau 4 năm yêu nhau và 8 năm kết hôn. Anh chắc đã quên rồi, quên tất cả những kỷ niệm của chúng ta. Từng là bạn thân, chúng ta lại yêu nhau.
Ngày anh đỗ NEU, em đỗ Ngoại thương, chúng ta đã hét ầm cả nhà lên vì sướng. Rồi đầu kỳ 2 năm nhất, anh tỏ tình với em, thế là yêu nhau. Mấy đứa trong lớp mình ai cũng ngạc nhiên, chơi với nhau toàn cãi nhau suốt, thế mà lại yêu nhau. Suốt 4 năm đại học, bao lần cãi vã, nhưng mình vẫn bên nhau. Ra trường, hai đứa quyết tâm ở lại Hà Nội lập nghiệp chứ không về quê. Rồi chúng mình kết hôn, chỉ là một đám cưới đơn giản. Anh nói, anh xin lỗi, vì mới ra trường, nên không có điều kiện tổ chức cho em 1 đám cưới đàng hoàng hơn. Nhưng đối với em, ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất đời em.
Cưới xong, hai vợ chồng cùng thuê nhà trọ ở. Em xin vào làm công nhân ở công ty may, còn anh đi làm tiếp thị. Lương hai vợ chồng cũng chỉ đủ tiền thuê nhà, điện nước, ăn uống cũng tiết kiệm. Rồi anh quyết định học lên cao để tìm được việc tốt hơn. Ngày anh nghỉ việc để đi học. Anh ôm em và nói, vất vả cho em rồi, để em 1 mình đi làm nuôi anh, anh thật có lỗi, chờ anh học xong rồi, sẽ bù đắp lại cho em.
Cuộc sống vất vả hơn, nhưng em không thấy mệt, vì luôn có anh. Em xin làm thêm, để có tiền đóng học phí cho anh. Anh quên rồi, những hôm em đi làm thêm về khuya, anh đạp xe đến đón em. Gió tháng 12 rít từng cơn, em ôm chặt lấy anh. Có hôm trời mưa, vừa ướt vừa lạnh, ngược gió, anh gồng mình chở em. Kết quả hôm sau cả hai đứa bị ốm, nằm ở nhà. Anh nói, sau này giàu rồi, phải mua xe ô tô mà đi khỏi ướt lại còn ấm. Anh nói xong, cả hai đều bật cười, lúc đó chỉ mong có cái xe máy mà đi là tốt rồi.
Anh thương em vất vả, anh nói, thôi anh vừa làm vừa học, đi làm, lương ít nhưng cũng đỡ cho em. Nhưng em không đồng ý, em chịu được, chỉ cần anh học tốt thôi. Nhà trọ mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, mùa mưa thì dột. Những lúc ngủ, anh ôm em và nói, sau này đợi anh ta trường đi làm, sẽ thuê cho em 1 căn nhà tốt hơn. Em xin được ở công ty tốt hơn, làm việc văn phòng, nhàn hơn, lương cũng cao hơn. Không phải đi làm thêm nữa, cuộc sống cũng đỡ hơn.
Rồi anh cũng ra trường, xin được vào 1 công ty lớn có tiếng. Ngày anh được nhận, hai vợ chồng chỉ biết ôm nhau khóc, vì vui, vì mọi cố gắng đã được đền đáp. 1 năm sau anh đi làm, anh được thăng chức. Hai vợ chồng cũng thuê được nhà tốt hơn, cũng mua được xe máy.
Rồi em có thai, anh vui lắm. Anh bảo, sắp được làm bố. Ngày nào anh cũng về sớm, mua đồ ăn em thích, nấu cơm, làm việc nhà, không cho em làm gì, em được 6 tháng thì đi làm anh đưa đi đón về. Anh nói, sợ em mệt. Ngày em sinh, anh nắm tay em, anh bảo, cố gắng lên nha em. Em nghỉ sinh, hai bà thay nhau ra giúp em chăm cháu. Anh ngày nào trước khi làm cũng vào hôn con và em, rồi đi làm về là chạy vào ôm con. Cuộc sống lúc đó đối với em như vậy là quá đủ, quá hạnh phúc, em chả mong gì cả.
Bây giờ, nhà ở không cần thuê, xe cũng là xe 4 bánh, và anh cũng đã thay đổi. Bữa cơm bây giờ chỉ có em và con. Công việc anh bận rộn hơn khi anh được lên chức giám đốc. Những chuyến công tác dày hơn, anh không về nhà nhiều. Và rồi anh đã thay lòng, em nghe nhiều người nói nhưng em đều bỏ ngoài tai, vì em tin anh. Đến khi tận mắt chứng kiến, em mới bắt buộc phải chấp nhận.
Anh lựa chọn cô ấy, lựa chọn cái mà anh gọi là tình yêu đích thực. Vậy thì tình yêu giữa chúng ta là gì hả anh? Trong 1 lần về thăm trường cũ, 2 người gặp nhau. Cô ấy còn là sinh viên, cô ấy còn nói với em, chị già và xấu rồi, không xứng với anh ấy. Sau tất cả mọi thứ, thì người đàn ông vẫn lựa chọn cái mới lạ, đẹp đẽ hơn. Hôm nay, mẹ anh đến gặp em, mẹ khóc, mẹ xin lỗi em. Em giận anh bao nhiêu thì thương mẹ bấy nhiêu. Em ước có thể quay lại thời xưa, khổ nhưng hạnh phúc, khổ nhưng có nhau. Nhà lầu xe hơi để làm gì, khi mà lòng người đã không còn như xưa. Tiền bạc có là gì đâu, khi người mà mình yêu nhất lại là người làm em đau nhất".
Đọc hết những dòng tâm sự buồn của người phụ nữ, thành viên Giang Hoàng Nguyễn bình luận: “Có thể nắm tay nhau vượt qua giông bão, lại chẳng thể hạnh phúc ngày mưa tan”.
Thành viên Trang An Sung cảm thán: “Ai da. Đọc chuyện này kết hợp xem phim "sống chung với mẹ chồng" rút ra kết luận: khỏi cần lấy chồng luôn vì kiểu gì cũng chỉ là quả đắng. Hi sinh tất cả kết cục cũng chỉ là sự phản bội. Kết luận 2: đàn ông sống bản năng và có vẻ không được thông minh lắm, toàn đưa ra những lựa chọn sai lầm!”.
Thành viên Nguyễn Nga hoài nghi về tính chân thật của câu chuyện: “Kêu học Ngoại thương xong ra xin vào làm công nhân may á? Thôi, chả đọc tiếp nữa”.
Thành viên Lê Anh Nam - một chàng trai phân tích kĩ càng về trường hợp của cô gái như sau: “Bạn gái, tất nhiên là chồng bạn sai lè và tôi cũng không muốn tốn thêm chút giấy mực nào để nói về hắn nữa, tôi sẽ nói về bạn, người an ủi thì có nhiều rồi, nên tôi sẽ nhìn nhận mọi chuyện theo một hướng khác.
Thứ nhất, không ai giống ai, bạn có suy nghĩ, hi sinh vì chồng, vì con, nai lưng ra làm, tin tưởng chồng tuyệt đối, đó là cái sai đầu tiên. Chả việc gì bạn cứ ôm hết mọi chuyện đám xá, giỗ chạp, cỗ bàn, vun vén cho chồng để rồi hắn càng thành công thì mâm cơm có mặt hắn càng vắng, bạn nghĩ đó là hi sinh, sai, bạn nghĩ hắn nhìn thấy bạn ngày một già đi sẽ yêu thương bạn hơn, sai tiếp. Một phần bạn tự biến mình thành một người như vậy, hoàn toàn có thể dành thời gian, làm đẹp cho bản thân mà phải không, từ nhé, cái này không liên quan tới giữ được chồng hay không, tôi chỉ muốn nhắc, phụ nữ, lúc nào cũng cần phải đẹp.
Thứ hai là bạn nghĩ chồng cũng như mình, tức là bạn có suy nghĩ hi sinh vì gia đình hắn cũng vậy, bạn tin hắn, nhưng làm ơn đừng tin mấy con hồ ly, chúng rình rập xung quanh, mọi lúc, mọi nơi. Tại sao khi thấy chồng có những biểu hiện bất thường bạn phải nghi ngờ chứ. Bạn có tiền, bạn có thể thuê người theo dõi, nếu xác định ra đi thì cũng nên đánh chết cha cái con kia đi chứ để nó mỉa mai mình như một kẻ thua cuộc vậy sao.
Khi bạn cứ gắng lo chu toàn cho cuộc sống gia đình, khiến mình ngày một xấu xí, thì chồng bạn bắt đầu chán vẻ ngoài của bạn, lựa chọn hắn làm chồng, đó là cái sai thứ ba của bạn, một kẻ không đáng.
Dù sao mọi thứ đã xảy ra, khuyên bạn yêu thương lấy mình, lấy con, trời không lấy của ai hết mọi thứ, nhân quả có, dù có thể đến muộn, và những người có lòng bao dung, sẽ được đền đáp xứng đáng"