Như vậy có bất công với vợ chồng tôi không?
- Y học 360
- 23:06 - 02/05/2020
Sau đám cưới không lâu, mẹ chồng bỗng gọi vợ chồng tôi vào nói chuyện. Bà bảo, mấy hôm nữa bà sẽ chuyển đồ sang ở với con gái và con rể. Đồng nghĩa bà nhường lại căn nhà khang trang này cho tôi và chồng làm tổ ấm riêng.
Tôi kinh ngạc quá đỗi. Bố chồng đã mất, nhà chồng chỉ có chồng tôi và cô em gái. Tôi cứ đinh ninh chuyện ở chung với mẹ chồng là không thể nào thay đổi được. Nếu được ra ở riêng thì tôi và chồng phải dọn ra ngoài thuê nhà chứ tại sao bà quyết định như thế!
Mẹ chồng cười bảo, căn nhà này đều là tiền chồng tôi tích góp sau nhiều năm đi làm. Để vợ chồng tôi ở chẳng có gì không thỏa đáng. Hơn nữa, bà hiểu vợ chồng trẻ cần không gian riêng tư. Mà em chồng bên kia thì em rể thường xuyên đi công tác, bà sang bên đấy sống với em ấy cũng khá hợp lý.
Mẹ chồng nói vậy, tôi còn có thể nói được gì. Chẳng qua tôi cứ thấy lạ là sao ấy. Sống cùng con rể làm sao thoải mái bằng ở nhà được!
Ngày bà dọn đồ sang nhà em chồng, em ấy về giúp bà thu xếp đồ đạc rồi ngủ lại 1 đêm. Tôi đang mang bầu 4 tháng nên thường xuyên phải vào toilet. Thời điểm làm đám cưới là tôi đã mang bầu rồi.
Lúc đi ngang qua phòng mẹ chồng, tôi chợt nghe được tiếng cười khúc khích của em chồng vọng ra. Khi đó tầm gần 12 giờ đêm nên mẹ chồng và em chồng nói chuyện dường như không cần chú ý nữa. Tôi nghe được tiếng mẹ chồng rõ mồn một:
"Nó sắp sinh rồi, mẹ ở đây lại phải nai lưng ra chăm con dâu đẻ với chăm cháu mọn. Sang bên đấy mẹ trông cháu với phụ việc nhà cho con, tranh thủ lúc này mẹ còn khỏe. Ít nữa ốm đau hay già yếu mẹ lại về bên này, mẹ có mỗi thằng con trai thôi không về đây thì đi đâu".
Tôi thẫn thờ khi nghe được lý do thật sự đằng sau việc mẹ chồng sẵn sàng nhường căn nhà khang trang này cho vợ chồng tôi ở. Hóa ra nguyên cớ thật sự chẳng phải những lời hay ý đẹp bà nói trước mặt tôi.
Tôi hiểu con gái bà sinh ra và nuôi lớn, chắc chắn bà sẽ yêu thương hơn. Đó là tâm lý rất bình thường, chẳng có gì đáng chê trách. Nhưng lúc còn khỏe mạnh, bà chăm chăm muốn sang giúp đỡ con gái, con dâu và con trai thế nào bà mặc kệ. Sau này già yếu bà lại về bên này để chúng tôi chăm sóc, phụng dưỡng cho con gái bà đỡ khổ. Liệu như vậy có phải bất công với vợ chồng tôi không?
Cả đêm ấy tôi khó ngủ quá. Nghĩ đi nghĩ lại, bà nuôi lớn chồng tôi đến lúc này đã là hết trách nhiệm. Giờ muốn giúp ai là việc của bà, còn trách nhiệm phụng dưỡng mẹ chồng thì hiển nhiên chúng tôi vẫn phải thực hiện. Dẫu tự an ủi mình như thế mà tôi vẫn không khỏi ấm ức trong lòng. Liệu trong chuyện này tôi có được quyền giận mẹ chồng không hả mọi người?