Nhìn bà nội đua võng ru cháu, tôi giận run cả người, muốn nói lắm
- Bác sĩ
- 23:00 - 03/05/2020
Mẹ chồng tôi chịu thương chịu khó và rất quý các cháu, con dâu nào sinh con bà cũng đi chăm vài tháng. Có được mẹ chồng tốt nên mấy chị em dâu tìm mọi cách để kéo bà về nhà mình.
Tôi là con dâu út trong gia đình và đang sống chung với mẹ chồng, khi tôi chuẩn bị sinh em bé đầu lòng, mẹ chồng đã khước từ lời mời của chị dâu thứ hai để về chăm tôi. Bà bảo cuối đời chỉ biết trông chờ vào sự chăm sóc của vợ chồng tôi nên sau này không chăm cháu nào nữa, mà chỉ ở nhà vỗ béo cho các con của tôi thôi.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi mừng lắm, đúng là một người mẹ biết nhìn xa trông rộng khiến tôi rất hài lòng.
Vì bà chăm những 5 cháu rồi nên kinh nghiệm đầy mình, tôi chỉ răm rắp nghe theo những gì mẹ chồng nói và không muốn làm trái ý nào. Chính vì thế tình cảm của mẹ chồng nàng dâu rất tốt.
Khi con tôi sinh được 3 tuần, thường rất hay khóc và lần nào cũng chỉ có bà nội mới dỗ dành được. Một hôm bà nội đi chợ, con khóc tôi dỗ mãi chẳng được, thật may cuối cùng mẹ chồng cũng về và giành lấy quyền dỗ cháu.
“Đánh vật” một hồi nhưng không được, bà đặt cháu lên võng và đu đưa, lúc đó con tôi im bật không khóc nữa và dần đi vào giấc ngủ. Cứ thỉnh thoảng cháu giật mình bà lại đua võng và mỗi lần lại mạnh thêm.
Cứ mỗi lần nhìn thấy bà nội đua võng là tôi giận run cả người, muốn nói lắm nhưng lại sợ bà buồn. Nhưng lo sợ cho sức khỏe của con tôi buộc phải nói: "Trẻ mới sinh mà cứ đua võng rung lắc mạnh như mẹ không tốt đâu vì não của bé còn yếu ảnh hưởng đến các dây thần kinh".
Lần đầu bị con dâu chê trách nên mẹ chồng liền nói là bà chăm 5 đứa cháu rồi, đứa nào cũng khỏe mạnh có ai bị thần kinh đâu mà nghe tôi nói phát sợ. Sau đó tôi phân bua giải thích cho mẹ chồng nhưng bà không nghe và hai mẹ con cãi nhau một lúc. Bà tức tối ném trả cháu vào tay tôi rồi đi bỏ đi ra khỏi nhà.
Từ khi bà đi, con cũng tỉnh dậy và khóc ầm ĩ khiến tối chẳng làm được gì phải ôm con dỗ dành cả tiếng đồng hồ. Đến tối chồng tôi đi làm về chưa có cơm nên đã nổi khùng, tôi sợ hãi kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Nghe xong chồng bảo tôi là người đòi trứng khôn hơn vịt và từ bây giờ về sau cấm cãi mẹ chồng, chỉ được nghe làm theo. Trong khi hai vợ chồng cãi nhau thì mẹ chồng đi vào nhà mặt nặng, chúng tôi chào bà cũng chẳng đáp lời.
Từ hôm ấy dù cháu khóc rất nhiều nhưng mẹ cũng không giúp tôi dỗ dành mà chỉ có chăm chú làm việc nhà thôi.
Theo mọi người tôi phải làm sao để mẹ chồng vui vẻ chăm cháu trở lại đây?