Tôi tốt, tôi thành đạt, nhưng phải làm gì để được vợ yêu?
- Y học 360
- 15:02 - 09/01/2016
Tôi 31 tuổi, là giám đốc kinh doanh một công ty tư nhân. Vợ nhỏ hơn 4 tuổi, nhân viên kinh doanh công ty nước ngoài. Từ lúc quen đến lúc cưới chỉ 5 tháng, chúng tôi tiến tới hôn nhân không từ tình yêu, đơn giản cả hai đều muốn ổn định, lập gia đình. Phần tôi cũng có tìm hiểu nhiều em trẻ và đẹp hơn vợ, nhưng chọn vợ vì em thẳng thắn và có cách nhìn nhận cuộc sống khá chín chắn, có thể nói già hơn so với tuổi. Hôn nhân chúng tôi giống như bản hợp đồng, hai bên thẳng thắn thỏa thuận mọi thứ trước khi kết hôn. Tới giờ thì được 6 tháng và tôi đang cảm thấy chông chênh vì ngày càng yêu Vợ nhưng Vợ lại hờ hững. Tôi nghĩ mình hơn vợ mọi mặt, chắc về sẽ được vợ yêu và giữ, không ngờ mọi thứ ngược lại hoàn toàn.
Lúc đầu thỏa thuận, tôi đòi hỏi tự do để sau này vợ có cằn nhằn thì còn có lý để cãi lại. Không ngờ, tôi bị hụt hẫng với sự tự do này, kết hôn rồi mà không khác thời độc thân. Về tiền bạc, mỗi tháng cô ấy 4 triệu, tôi 6 triệu bỏ vào tài khoản chung, tiền nhà và chi phí ăn uống chung chia đôi, còn lại thu nhập của tôi Vợ không quan tâm. Vợ tôi các ngày trong tuần đều ra khỏi nhà từ 6h sáng, về đến nhà lúc 9h tối (cô ấy đi tập thể dục, rồi đi làm công ty, đi làm thêm), nên tôi muốn ăn gì làm gì cũng kệ. Có lần tôi cố tình đi nhậu với bạn đến 12h khuya, vẫn chẳng thấy vợ gọi kêu về.
Chuyện sinh hoạt Vợ chồng, khi nào tôi yêu cầu thì em đáp ứng, không thì thôi (mặc dù tôi là người đầu tiên của em, trong đêm tân hôn tôi mới có được em). Đến mức ngủ chung Vợ chỉ gối tay tôi lúc đầu hôm, đến giữa hôm em sẽ quay lưng lại, cũng không cho tôi ôm vì em nói vậy ngủ không được. Hẹn nhau đi xem phim, hôm đó tôi bận đột xuất, hôm sau rủ thì Vợ đã đi xem một mình rồi. Có lần bóng đèn nhà tắm hư, em nhờ tôi sửa. Tôi chưa sửa, em gọi thợ, cũng chẳng buồn càu nhàu. Nhiều khi thấy em vô tâm tôi muốn thử cơn ghen của Vợ nên nhờ cô em họ 11h đêm gọi điện tỉ tê, cố tình để cho em biết đó là giọng nữ. Vậy mà em chẳng thèm hỏi dù chỉ một câu: Ai gọi vậy anh?
Khổ nỗi trước sự hờ hững của em tôi lại càng thấy bứt rứt, thiếu thốn và khao khát tình yêu từ vợ. Tôi cố gắng dành trọn hai ngày cuối tuần để được bên em. Những ngày cuối tuần của chúng tôi khá thú vị, em nấu ăn ngon, lại thích làm những món ăn vặt nên thường đồ ăn thoải mái; sau đó đi xem phim hoặc đi siêu thị. Theo thỏa thuận thì mỗi tháng chúng tôi về nội một lần, ngoại một lần nhưng gần đây do muốn được ở bên vợ nhiều hơn nên tôi không về nội. Có lần tôi viện cớ mệt không về ngoại, em chỉ nói vậy tôi ở lại nghỉ ngơi đi, em về một mình. Không phải giữa chúng tôi không có sự chia sẻ nhưng những gì em làm với tôi như một lớp vỏ bọc.
Trước lúc cưới, em cũng rất minh bạch với tôi. Tôi nghĩ mình đã biết hết mọi thứ về em từ mối tình thời sinh viên đến những tháng ngày độc thân lúc ra trường. Vậy mà những thứ tôi thấy đều là phần nổi, còn nội tâm của vợ thì mù tịt. Chẳng bao giờ em càu nhàu hay giận dỗi, cũng không than thở khó khăn hay buồn bực gì. Những lúc bên tôi em chỉ nói những chuyện vui, rồi xem hài, ăn uống. Thi thoảng chúng tôi cũng đi tập thể dục cùng nhau. Nhìn vào thì nghĩ em là người sống đơn giản, vô tư, cá tính và phóng khoáng nhưng Vợ cũng có nhiều sở thích rất lãng mạn. Những lúc một mình Vợ hay nghe nhạc Trịnh, Ngô Thụy Miên, biết đánh đàn gita, ngắm trăng, chơi hoa, đọc tiểu thuyết…. Dường như sâu trong tâm hồn em là những nỗi buồn không bao giờ chia sẻ và không muốn cho tôi biết con người thật.
Tuần trước hai vợ chồng tôi đã nhậu tại gia. Tôi cố tình chuốc cho em say để lấy thông tin. Vậy mà sau khi chồng một ly, vợ một ly hết 2 chai rượu, vợ vẫn tỉnh táo nói no rồi, không uống nữa và bảo tôi: “Anh có gì thắc mắc thì cứ hỏi, trước giờ tỉnh hay say em đều nói thật nên không cần chuốc em say đâu”. Tôi toát mồ hôi vì bị vợ "đi guốc trong bụng". Kết quả cuộc trò chuyện là vợ không yêu tôi, nhưng cũng chẳng yêu ai (ngoại trừ gia đình em). Tôi hỏi vậy tại sao em lại lấy tôi, câu trả lời vì tôi là người duy nhất cầu hôn. Tôi có thể nghĩ mình lấy phải gái ế cũng được nhưng như vậy là đã tự hạ thấp bản thân mình. Vì em không cho nhiều người cơ hội để tìm hiểu bởi ngay từ đầu thấy không được thì em không bao giờ đi uống nước quá 3 lần.
Tôi hỏi vậy làm sao để em yêu tôi thì câu trả lời là không biết. Đối với em, vợ chồng sống với nhau đến trọn đời là nhờ nghĩa, chứ tình yêu sớm đến rồi sẽ vội đi thôi. Vì vậy vợ sẽ không bao giờ làm gì trái đạo vợ chồng, sẽ cố gắng vun đắp hạnh phúc nhưng cũng sẵn sàng bỏ chồng nếu người ấy không xứng đáng. Tôi đã yêu em và tha thiết muốn mình được chia sẻ cùng em, gánh vác cùng em cả những niềm vui lần nỗi buồn trong cuộc sống. Tôi từng đề nghị em bỏ bớt việc làm thêm, sẽ gửi lương bù vào phần đó nhưng em nhất quyết không chịu. Em nói đến khi có con em sẽ tự biết sức mình mà bỏ (theo thỏa thuận thì 2 năm sau chúng tôi mới có con, hiện giờ vẫn chưa đăng ký kết hôn vì em nói để xem chúng tôi có thể hòa hợp không, nếu không ly dị cho khỏi rắc rối).
Vợ ngoài việc hờ hững và không dựa dẫm vào tôi thì mọi cách ứng xử của em đều rất tuyệt vời. Vì vậy tôi chỉ mong độc giả cho lời khuyên, hoặc cách nào để có thể hiểu vợ và có được tình yêu từ vợ. Tôi khao khát được vợ mè nheo, được cô ấy giận, được ghen, được quản lý, được quan tâm. Tôi sợ với tình hình này, sau 2 năm chúng tôi sẽ chia tay vì rõ ràng tôi không có một vai trò gì trong cuộc sống vật chất lẫn tinh thần của vợ.