THỨ SÁU, NGÀY 22 THÁNG 11 NĂM 2024 08:38

Cha mẹ qua đời vì HIV, cuộc sống của cô bé lớp 7 trở thành chuỗi ngày vượt qua sự kì thị, xa lánh...

 

Ngô Kiều Anh (HS lớp 7A, trường THCS Diễn Kỷ, Diễn Châu, Nghệ An) là một cô bé xinh xắn với nụ cười tỏa nắng. Em cũng chính là tác giả của bức thư gửi mẹ từng khiến dư luận xôn xao hồi cuối tháng 3 vừa qua. Tác phẩm đã vượt qua 80 bức thư khác để giành giải nhất cuộc thi viết thư cho mẹ do trường Diễn Kỷ tổ chức.

Hơn cả việc lấy đi nước mắt, lá thư với những câu chuyện liên quan đến sự xa lánh của xã hội đối với con em của những gia đình không may có người mất vì HIV, những nỗi đau, nghị lực vượt lên số phận của cô bé học sinh lớp 7... tất cả đều khiến người đọc phải suy ngẫm. Và, khi gặp gỡ, nghe Kiều Anh kể về cuộc đời mình, câu chuyện của em, có lẽ còn làm nhiều người rơi lệ.

2 lần chịu tang cha, mẹ vì HIV và những ngày tháng "tự kỉ" vì bị kì thị

Theo lời ông Ngô Anh Tuấn (bác ruột của em), bố Kiều Anh từng sống một cuộc đời rất lành mạnh. Năm Kiều Anh khoảng 3 tuổi, ông ốm nặng và được nhiều bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi. Tuy nhiên, khi tái khám ở bệnh viện Lao & Phổi Trung ương, qua xét nghiệm máu, các bác sĩ tại đây khẳng định bố em mang H. Không lâu sau đó, bố em mất khi tuổi đời còn khá trẻ và tròn một năm sau, mẹ Kiều Anh cũng ra đi vì HIV.

Bé Kiều Anh có khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu.


Không lâu sau đó, bố em qua đời và vừa tròn một năm sau, mẹ Kiều Anh cũng ra đi vì HIV/AIDS.

 

Mỗi ngày đến trường, Kiều Anh đều nhìn thấy các bạn khác vui vẻ bên cha, mẹ. Ngày mùng 8/3, 20/10, ai cũng háo hức mua hoa tặng mẹ... riêng em thì không. "Những ngày ấy, năm nào em cũng mang hoa đến cho mẹ. Chỉ khác là tặng ở một nơi rất xa. Nơi mẹ có thể nhìn thấy em, nhưng em không bao giờ nhìn thấy mẹ".

Mất cha, mẹ khi còn quá nhỏ đã là nỗi đau khủng khiếp nhưng Kiều Anh càng cô đơn gấp bội khi bị bạn bè, họ hàng xa lánh. Kiều Anh tâm sự, suốt quãng thời gian kéo dài 3 năm (từ khi em đi học mẫu giáo), cô bé sống gần như khép kín và chìm sâu trong những nỗi đau không lối thoát.

Kiều Anh chụp ảnh cùng mẹ.

 

"Lúc đó em còn nhỏ quá, cũng không hiểu HIV khủng khiếp đến mức nào". Kiều Anh chỉ biết rằng, cha, mẹ các bạn thường cấm con họ chơi với em và mỗi lần em xin nhập cuộc vui nào cũng đều bị gạt ra rìa. "Họ coi thường, sợ hãi, xa lánh. Thậm chí, nhìn thấy em, họ sợ như thấy ác quỷ".

Nghị lực vươn lên và ước mơ bình dị của cô học sinh giỏi văn nhất lớp

Không còn cha mẹ, Kiều Anh sống hoàn toàn nương tựa vào bà nội Nguyễn Thị Sửu. Có những lúc, em tưởng như ngoài bà, thế giới này chẳng còn ai thèm nhìn nhận đến mình.

Thế nhưng, nhờ sự giúp đỡ của nhà trường, trải qua nhiều đợt xét nghiệm, được cấp giấy chứng nhận âm tính với HIV của bệnh viện cấp tỉnh, cấp huyện, Kiều Anh dần được mọi người hiểu và thông cảm hơn. Đến năm học cấp 2, em thoát hẳn khỏi thái độ kì thị của mọi người và dần hòa đồng với bạn bè cùng trường.

Kiều Anh nhớ lại quãng thời gian bị bạn bè xa lánh.

Những nỗ lực của em, nói ra nghe thì không quá khó khăn. Thế nhưng, hành trình để một đứa trẻ mồ côi cha, mẹ vì căn bệnh thế kỉ, bị xã hội quay lưng lại như Kiều Anh có thể không mất đi niềm tin vào cuộc sống, luôn chăm ngoan, học giỏi... thực sự đong đầy không biết bao nhiêu nước mắt.

Các thầy cô trong trường nói em có năng khiếu học văn rất tốt. Những bài viết của em, từng câu, từng chữ đều rất sâu sắc, chẳng hề giống với văn phong của một học sinh non nớt.

Nhiều năm liền, Kiều Anh luôn giành thành tích học tập cao nhất, nhì lớp.

 

Kiều Anh tâm sự, trước lúc lâm chung, mẹ có một nguyện ước đơn giản là mong em hãy kiên cường, sống một cách đàng hoàng. Nhờ vào di nguyện ấy, hơn 10 năm qua, cô bé rắn rỏi này luôn phấn đấu từng ngày. Năm học nào em cũng nhận giấy khen học sinh giỏi. Trong cuộc thi viết thư gửi mẹ vừa qua, em tự hào khi giành giải nhất với điểm số tuyệt đối.

Sau khi được bệnh viện công nhận âm tính với HIV, em được mọi người cảm thông, chia sẻ nhiều hơn.

Cuộc sống của hai bà cháu Kiều Anh tuy không giàu có nhưng luôn đầy ắp tình yêu thương.

Bà nội chăm lo cho cô bé từng miếng ăn, giấc ngủ.


Có gì ngon, bà đều đợi phần cháu.

Bao năm qua, tình yêu vô bờ của bà là điểm tựa quan trọng của Kiều Anh. Thế nhưng, cô bé chẳng bao giờ có món quà nào đền đáp cho bà ngoài thành tích học tập. Với em, ngần ấy thực sự là chưa đủ. Em muốn nói lời cảm ơn bà, muốn mua một bộ quần áo đẹp tặng bà mà vì ngượng ngùng, vì khả năng tài chính eo hẹp nên vẫn chưa làm nổi.

Kiều Anh cũng muốn nhắn gửi đến tất cả những ai đang có cha, mẹ kề bên, hãy yêu thương trân trọng những gì mình đang có. Bởi đối với em, chỉ riêng tiếng gọi cha mẹ giờ đây đã xa vời. Em cũng muốn khuyên những ai có hoàn cảnh khó khăn như em, hãy cứ kiên cường, nỗi đau rồi cũng sẽ qua đi và chỉ cần cố gắng, chúng ta sẽ có tương lai và hành trình ấy, chúng ta sẽ không bao giờ đơn độc!

Nguyên văn bức thư Kiều Anh viết gửi mẹ

Mẹ yêu quý!

Vậy là sắp đến ngày mồng 8 tháng 3 rồi. Bạn bè con ở lớp ai cũng dự định sẽ mua hoa để tặng mẹ vào ngày đó. Các bạn còn nói cho nhau nghe về cách tạo bất ngờ cho mẹ mình vào hôm ấy nữa. Xem ra ai cũng rất hồi hộp và háo hức mẹ ạ.

Chắc chắn khi các bạn mang hoa về tặng mẹ sẽ được mẹ đáp lại bằng những cái ôm thật ấm áp. Còn con, con sẽ tặng mẹ ở một nơi khác – nơi thật xa – nơi mà có lẽ mẹ nhìn thấy con nhưng con lại chẳng thấy mẹ ở đâu cả.

Và món quà con nhận lại không phải cái ôm của mẹ mà là chính sự nhẹ nhõm trong lòng con. Tuy được vơi đi phần nào nỗi buồn nhưng lòng con vẫn thấy trống trải. Không hiểu sao hôm nay con lại nhớ mẹ nhiều đến thế! Con thèm khát một vòng tay âu yếm, thèm khát một lời động viên an ủi và hơi ấm của tình mẫu tử.

Mẹ ơi! Mẹ có còn nhớ ngày 8 tháng 3 của mười năm trước không? Hồi ấy sao mà vui quá! Khi ấy con còn nhỏ nên mẹ đã làm một bữa ăn thật ngon để dành tặng con và cũng là để tự tặng mẹ. Hai mẹ con mình cùng hát, cùng vỗ tay, lời bài hát "Mồng 8 tháng 3" cứ ngân nga mãi trong lòng con, có lẽ đến suốt đời.

Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp nhưng con đâu ngờ rằng đó là năm đầu tiên và cũng là năm cuối cùng con được đón ngày mồng 8 tháng 3 cùng mẹ, khi mà con gần 4 tuổi thì mẹ đã bỏ con mà đi, đi thật xa. Với con, mất mẹ là nỗi đau lớn nhất, là sự mất mát không gì có thể bù đắp được vì trước đó không lâu con đã mất đi người cha yêu dấu do căn bệnh thế kỷ…

Mẹ có biết không. Sau khi mẹ mất con đã rất đau khổ, con cảm thấy bơ vơ, hụt hẫng vì không có bàn tay chăm sóc, yêu thương của mẹ nữa. Con chỉ biết dựa vào bà nội hơn 80 tuổi như chiếc lá vàng trên cây. Con cứ tưởng tượng đến một ngày nào đó bà cũng sẽ bỏ con mà đi thì cuộc sống của con sẽ ra sao đây? Nghĩ đến mà con hoảng hốt. Con thực sự rất buồn.

Đáng buồn hơn là bạn bè, người thân, và một số phụ huynh tìm cách để xa lánh con, không cho con họ chơi với con nữa vì sợ mắc phải căn bệnh quái ác kia. Lúc ấy con không hiểu được đó là căn bệnh gì và nguy hiểm như thế nào? Con chỉ biết rằng họ rất coi thường, sợ hãi và xa lánh con.

Con sợ nhất là những đêm mưa, không hiểu sao mưa đêm làm con buồn đến thế! Con sợ mẹ ướt, con sợ mẹ lạnh, con sợ bao nhiêu điều mà không dám nói ra. Con tâm sự với cô giáo dạy văn, và cô ân cần nói với con: "Mẹ của con không ướt, không lạnh, mẹ của con đã hóa thành trời xanh, thành mây trắng". Và con tin. Mẹ sẽ không lạnh khi mưa xuống, phải không mẹ!...

Mẹ à! Con giờ đây đã học lớp 7 rồi đấy. Con có ước mơ sau này sẽ trở thành bác sĩ để chữa bệnh cứu người nữa. Con mong sẽ không ai bị bệnh, không ai mất mẹ để bao trẻ em khác sẽ không phải chịu nhiều khổ đau như con".

Con yêu của mẹ. 

Ngô Kiều Anh – Lớp 7A, Trường THCS Diễn Kỷ, huyện Diễn Châu, Nghệ An.

CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày
Tin nên đọc
Báo dân sinh
Báo dân sinh
Báo dân sinh