CHỦ NHẬT, NGÀY 10 THÁNG 11 NĂM 2024 10:37

'Anh và con đợi em dưới cổng nhà nghỉ 2 tiếng rồi’

 

Tôi và anh xã đến với nhau sau 3 năm yêu nhau. Hai đứa từng trải qua nhiều sóng gió mới đi đến được cuộc hôn nhân hiện tại. Trước đó, khi tôi đang là sinh viên năm nhất, chúng tôi đã từng liên lạc và dành cho nhau những tình cảm sâu kín. Thế nhưng, đột nhiên anh cắt đứt quan hệ và một lần hẹn gặp, anh bảo muốn tập trung việc học rồi hai đứa không còn gặp nhau từ đó.

Tôi khi ấy cảm giác mình bị lừa dối tình cảm, đau đớn, quay sang căm hận anh. Nỗi đau dần nguôi ngoai theo năm tháng. Bẵng đi một thời gian, vào tháng 10 năm 2010, tôi và anh tình cờ gặp lại nhau trong một buổi sinh nhật của bạn tôi.

Anh chủ động liên lạc lại. Lúc đó, nỗi căm hận ngày xưa đã hết, tôi chỉ xem anh như một người bạn và cảm thấy chẳng còn tình cảm như trước nữa. Ra trường, suy nghĩ cũng khác đi, có lẽ tôi thực dụng hơn chăng.

Thế nhưng, anh vẫn kiên trì theo đuổi tôi đến gần 1 năm sau. Thời gian đó, có chuyện buồn gia đình, lại được anh thường xuyên bên cạnh an ủi, động viên khiến tôi lung lay. Tôi đã đồng ý nhận lời yêu.

Giữa lúc tôi và tỉnh cũ đang vào cao trào thì đột nhiên, điện thoại tôi có tin nhắn. Đó là tin nhắn của chồng tôi. Ảnh minh họa.

Yêu được 2 tháng anh thông báo đi công tác xa 2 năm, anh ra nước ngoài làm một dự án của công ty. Anh bảo sẽ kiếm một khoản tiền kha khá để về mua nhà và cưới tôi. Thấy anh nói vậy, tôi yên tâm phần nào.

Rồi 2 năm sau, anh về và mua được một căn hộ chung cư nho nhỏ ở thành phố. Mẹ anh đi xem ngày thấy được tuổi nên bảo chúng tôi cưới luôn trong năm. Tôi và anh gấp rút chuẩn bị chỉ trong 1 tháng, từ chụp ảnh, mua nhẫn cưới, in thiếp cưới, đặt nhà hàng, mời cưới.

Thời gian đầu, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi khá hạnh phúc. Anh luôn cố gắng bù đắp cho tôi những ngày tháng yêu xa thiệt thòi. Anh luôn cố gắng về sớm để cùng nấu nướng, nói chuyện, cuối tuần thì dẫn nhau đi chơi.

Rồi tôi mang bầu, anh sợ tôi đi xe nguy hiểm nên ngày nào cũng đưa đón gần 40 km. Về nhà, anh luôn giành nấu nướng và rửa bát, phơi đồ giúp tôi. Bé con ra đời, vợ chồng tôi càng hạnh phúc và dồn tâm trí chăm con nhỏ.

Cuộc sống cứ êm đềm trôi đi cho đến đầu năm 2015, anh lại phải đi công tác xa 3 năm. Lần này anh bảo tôi nghỉ việc theo anh để hai vợ chồng và con được ở gần nhau. Thế nhưng nghĩ con còn nhỏ, tôi lại tiếc công việc ổn định mà thu nhập khá nên bảo sẽ ở lại 1, 2 năm đã.

Ngày chia tay anh ở sân bay, vợ chồng, bố con bịn rịn rơi nước mắt. Tôi bắt đầu làm quen với cuộc sống mới không có chồng bên cạnh. Có những hôm con ốm nặng, một mình gọi xe vào viện đưa con đi cấp cứu, tôi mới thấy tủi và nhớ những ngày chồng ở bên cạnh vô cùng.

Rồi khi nhà hỏng điều hòa, máy nóng lạnh, hỏng điện... cũng phải gọi thợ và chờ họ đến sửa, không như trước đây luôn có bàn tay anh bên cạnh chăm sóc mẹ con. Đôi lúc nhớ gọi cho chồng thì giờ giấc chênh lệch, anh ngủ hoặc bận công việc. Từ đó, tôi dần cảm thấy tình cảm vợ chồng nhạt phai vì những khoảng cách không gian, tình cảm vô định đó.

Tết 2015, một lần đi họp lớp đại học, tôi gặp lại người bạn cũ – cũng chính là tình cũ của tôi. Cậu ấy giờ khá thành đạt và vẫn chưa Vợ con. Từ hôm đó, ngày nào cậu ấy cũng nhắn tin, hỏi han. Chúng tôi thường hẹn hò buổi trưa đi ăn và nói chuyện về cuộc sống gia đình.

Tôi nghĩ giờ là bạn nên kể hết những vất vả hiện tại. Có lần điện chạm cháy giữa 9 giờ tối, gọi điện hỏi cậu ấy cần sửa như thế nào, vậy mà tình cũ không ngại lái xe đến sửa cho mẹ con tôi.

Rồi những lần giúp đỡ như thế, tôi và cậu bạn lại nảy sinh tình cảm. Dù không nói ra nhưng tôi biết, cậu ấy vẫn dành nhiều tình cảm cho tôi lắm. Ngày 18/5 vừa rồi, khi con trai được nghỉ hè về quê chơi với ông bà, lại là ngày sinh nhật của cậu ấy, tôi đã không ngại ngần tới dự lễ sinh nhật.

Hôm đó, chỉ có hai đứa ngồi uống với nhau. Hơi men chếnh choáng, những cái đụng chạm khiến tình cảm cũ ùa về. Chẳng hiểu vì tình cũ hay vì men rượu mà tôi theo cậu ấy vào một nhà nghỉ bên đường đểtâm sự.

Giữa lúc hai đứa đang vồ vập đến với nhau thì điện thoại của tôi đổ chuông. Là tin nhắn của chồng tôi, chỉ vỏn vẹn một câu: “Anh và con đứng đợi em dưới cổng nhà nghỉ gần 2 tiếng rồi”.

Lúc này, tôi biết sóng gió đã thực sự đến với gia đình mình. Tôi vội vã mặc lại quần áo lao xuống và thấy, bố con anh đang ở cổng nhà nghỉ thật. Khi tôi đi ra đứng chết lặng trước mặt anh, anh lại tươi cười bảo tôi lên xe để anh đưa về nhà.

Từ hôm đó đến nay, anh vẫn tươi cười nói chuyện với tôi như không hề có chuyện gì xảy ra. Thậm chí, anh còn quan tâm tôi hơn, nấu cơm sẵn chờ tôi đi làm về, dọn dẹp nhà cửa phụ giúp tôi. Nhà hỏng hóc cái gì anh cũng mang ra sửa. Anh bảo chỉ được nghỉ phép 10 ngày và tranh thủ về với hai mẹ con tôi. Anh muốn gây bất ngờ cho tôi và con, vậy mà...

Thực sự bây giờ tôi không biết phải làm sao khi hàng ngày, chồng tôi vẫn đối tốt với tôi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi không biết anh đang nghĩ gì. Ảnh minh họa.

Tôi luôn cảm giác tội lỗi và hối hận vì một phút bồng bột đó. Tôi không đủ tự tin để nhìn vào mắt anh như trước đây, tôi cũng chẳng dám cười nói với chồng, với con nữa. Vì sao anh vẫn tốt với tôi như vậy? Thà anh làm ầm lên, chửi mắng rồi giải thoát cho tôi còn hơn. Đằng này anh cứ tử tế như thế càng làm tôi bị dày vò, khổ sở. Mấy hôm nay, tôi không ăn không ngủ được. Cứ nhắm mắt là hình ảnh bố con anh đứng đợi dưới nhà nghỉ ùa về. Tôi phải làm sao đây? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên.

CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày
Tin nên đọc
Báo dân sinh
Báo dân sinh
Báo dân sinh